Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 683

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mặt Mạc quản sự không đổi sắc: “Lão nô cũng hồi lâu không có ra cửa, cảnh sắc nơi khác cũng không biết.”
Tô Mạt nghiêng đầu nói với A Lí: “A Lí, chúng ta trở về cùng Cẩn ca ca nói một chút về nơi này, để cho hắn cũng tới xem một chút, về sau để cho hắn trồng cho ta một vườn như vậy.”
Nói qua hai người liền cáo từ, rời đi biệt viện.
Mạc quản sự đứng ở bên trong cửa, đưa mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài, chờ bóng dáng bọn họ biến mất ở khúc quanh, mới cười âm hiểm: “Lão Viên, đóng cửa.”
Lão Viên thủ lĩnh không biết hiện thân từ nơi nào đó, đi hai bước liền lên trước đóng cửa.
“Mạc quản sự, có muốn đối phó bọn họ hay không?”
Mạc quản sự hừ nói: “Hoàng Phủ Cẩn đi không trở về, bọn họ cũng không đi được, còn nữa nói, nàng và Hoàng Phủ Cẩn, bắt được bất kỳ ai đều tốt. Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn bị khốn trụ, nàng cũng không chạy thoát được đâu.”
“Mạc quản sự, nhưng nàng cùng Tam công tử đi cùng nhau, còn có tiểu thư.”
“Hừ, chỉ sợ bọn họ không đến, dám đến...... Hừ hừ......” Hắn chắp tay sau lưng bước chân đi thong thả, chao đảo tiến vào rừng tử vi.
Tô Mạt cùng A Lí rời khỏi biệt viện, chờ thoát khỏi tầm mắt Mạc quản sự, Tô Mạt dừng bước chân, nói với A Lí: “Cẩn ca ca khẳng định có đến đây, chỉ sợ đã bị bọn họ khốn trụ.”
Về phần vây ở nơi nào, có phải ở rừng hoa này hay không còn khó nói.
A Lí ngầm hiểu trong lòng: “ Lúc tiểu thư nói đến thiếu gia, trên mặt Mạc quản sự lộ ra biểu tình đắc ý rất rõ ràng.”
Thuật quan sát vẻ mặt, Tô Mạt cố ý viết thành sách, đặc biệt dạy cho đám người A Lí.
Bọn họ thí nghiệm qua ngàn vạn lần, căn bản lần nào cũng đúng.
Mà mới vừa rồi Tô Mạt nói trở về cùng Hoàng Phủ Cẩn, chính là vì thử dò xét Mạc quản sự, xem hắn nghe được Hoàng Phủ Cẩn phản ứng như thế nào.
Lúc ấy hắn mặc dù vẻ mặt rất cung kính, nhưng thời điểm nghe được Hoàng Phủ Cẩn mí mắt giật giật, lỗ mũi khẽ nhếch, khóe miệng còn kéo kéo, rất rõ ràng đang hả hê châm chọc nàng, nàng căn bản là không có cùng Hoàng Phủ acẩn ở chung một chỗ, vụng về quá.
“Tiểu thư, chúng ta có cần buổi tối trở lại hay không?” A Lí đề nghị.
Hắn nguyên bổn cảm thấy coi như trận pháp bên trong lợi hại, nhưng cả tòa viện chỉ là diện tích vài mẫu, đến lúc đó hắn để Lan Như dẫn người chờ ở bên ngoài, nếu thực là bất đắc dĩ, liền giả mượn danh tiếng quan phủ vọt vào, chém đứt đám cây này.
Nhưng bây giờ đi vào vừa nhìn, hắn phát hiện không có đơn giản như vậy, bên ngoài thoạt nhìn nhỏ tiểu nhất tòa nhà, sau khi đi vào đột nhiên cảm thấy rất lớn, thậm chí có hai ba mươi mẫu dáng vẻ.
Trận pháp kì diệu, thật sự làm cho người ta không dám khinh thường.
Tô Mạt suy nghĩ một chút, cười nói: “Để người tới trạm dịch đưa tin, nói Thẩm Tam công tử chúng ta ở chỗ này, đi biệt viện nhà hắn, cảm thấy rất tốt, chỉ là quản sự này có chút ít cổ quái, chơi được chưa tận hứng. Hỏi hắn có hứng thú cùng nhau tới chơi hay không.”
A Lí mặc dù là đội trưởng, nhưng hắn từ trước đến giờ chỉ luôn theo mệnh lệnh của Tô Mạt, lập tức sai người chuẩn bị.
Đồng thời không thể buông lỏng chuyện tìm kiếm Lưu Vân.
Coi như không tìm được Lưu Vân, có thể từ động tĩnh của địch nhân tìm ra quy luật.
Thấy bọn họ trở lại, Lan Như thở phào nhẹ nhõm, nếu như quá lâu tiểu thư không trở lại, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp.
“Tiểu thư, bên trong như thế nào?”
“Rất quỷ dị, sợ rằng đó là một tòa trận pháp rất lớn. Bằng vào năng lực chúng ta trước mắt, không phá giải được.”
Trận pháp mạnh cũng có trận nhãn, tìm được trận nhãn là tốt rồi.
Nhưng đối với người thường mà nói, không dễ dàng như vậy, coi như trận nhãn ở dưới mắt ngươi, ngươi cũng không biết đó là trận nhãn.
Mà trận pháp cũng không phải là trò đùa, trận pháp chân chính phức tạp, cũng không phải mấy kẻ nghiệp dư dựa vào khí phách tự cho là đúng có thể giải quyết.
Cho nên Tô Mạt lại không dám có cái loại ý nghĩ xem thường trước kia.
Tại tiểu bến tàu này, cũng không phải đầu mối xuôi nam chính, cho nên không có nhiều người, mà Thẩm Tam cũng căn bản chưa từng nghĩ phải tới thăm.
Hắn mặc dù mơ hồ biết có ngôi biệt viện như vậy, nhưng người nhà cơ hồ cũng không nói, nên hắn cũng không hỏi, lấy tính tình thích phồn hoa cùng mỹ nhân của hắn, tuyệt đối cũng sẽ không đến loại địa phương vắng vẻ này.
Vừa nhận được tin Tô Mạt, hắn có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Tô Mạt làm sao sẽ có hứng thú đối với biệt viện đó, so với vườn hoàng gia vương phủ, chẳng lẽ này biệt viện này có cái gì hấp dẫn người hay sao?
Mặc dù có rất nhiều nghi vấn muốn giải thích, cho nên coi như Thẩm Tinh Tinh náo, không cho hắn đi, hắn vẫn như cũ quyết định, muốn đi đến nơi hẹn.
Doãn Thiếu Đường tự nhiên tự da trâu bọc đường cứ thế đi theo hắn.
Mà Thẩm Tinh Tinh vốn là khóc rống không chịu, chỉ là nhìn Thẩm Tam quyết định chủ ý muốn đi, nàng lại ૮ɦếƭ sống đi theo.
Tự nhiên cũng có Nhạc Phong Nhi lửa cháy thêm dầu.
Vì vậy Ngụy An Lương trù hoạch thủ hạ xong, hộ tống bọn họ từ từ chậm rãi đi tới tiểu bến tàu.
Vậy cũng là chuyện tình trăm năm khó gặp với tiểu bến tàu rồi, lập tức nhiều người có mặt mũi như vậy tề tụ nơi này.
Lúc cùng hội họp với bọn Tô Mạt trong đại viện, Thẩm Tinh Tinh liền lập tức bất mãn kêu la: “Làm sao tìm được cái địa phương tồi tàn như vậy? Tam ca, ngươi cho người đi thu thập một chút, chúng ta đến thẳng cái biệt viện đó ở không phải tốt? Tất cả nói là biệt viện nhà chúng ta, sao phải ở nơi này?”
Nhạc Phong Nhi vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau nàng, lại lấy ánh mắt không ngừng liếc qua Tô Mạt, một bộ giận mà không dám nói.
Mà hôm nay với Tô Mạt, Lưu Vân bị thương trốn đi, đám người Hoàng Phủ Cẩn còn chưa về, căn bản không ý định quan tâm tới nàng, cũng không thèm nhìn tới.
“Tam công tử, Thẩm tiểu thư nói cũng đúng, nếu biệt viện Thẩm gia đang ở trước mặt, các ngươi vẫn chỉ là đi đâu cũng được, không uất ức. Nơi này dù sao quá oan uổng rồi.”
Nho nhỏ trên bến tàu, dù là đại viện, nhưng mà cũng chỉ là viện bình thường, hơn nữa tốt xấu lẫn lộn, thật sự không thích hợp tiểu thư được cưng chiều như Thẩm Tinh Tinh ở lại.
Huống chi, bọn họ đi biệt viện, như vậy mới có thể kiềm chế Mạc quản sự.
Lúc nói lời này, tầm mắt Tô Mạt quét tới trên mặt mấy người Thẩm Tam, Ngụy An Lương, Doãn Thiếu Đường.
Doãn Thiếu Đường vẫn cười hì hì như cũ, Thẩm Tam một bộ suy tư, Ngụy An Lương là thâm trầm, không nhìn ra nét mặt gì, hình như sao cũng được.
Không đợi Thẩm Tam trả lời, Nhạc Phong Nhi đột nhiên chất vấn: “Vương Gia, Vương Gia rốt cuộc đi đâu? Ngươi đem Vương Gia giấu đi nơi nào?”
Nàng quan tâm nhất chính là Tô Mạt giấu Hoàng Phủ Cẩn đi, sau đó để cho nàng không còn được gặp lại hắn.
Tô Mạt không để ý tới nàng, lạnh lùng nói: “Vương Gia tự nhiên có việc bận, chẳng lẽ nhất định coi chừng ngươi mới có thể?”
Nhạc Phong Nhi chặt chẽ níu lấy khăn, trả lời lại một cách mỉa mai: “Chẳng lẽ Vương Gia chính là của một mình ngươi? Ngươi không cho phép ta thấy hắn, có ý gì?”
Tô Mạt thật là oan uổng ૮ɦếƭ rồi, có lúc ngươi rõ ràng không hề làm gì cả, người ta cũng nhận định ngươi làm rồi, một mực chắc chắn, đánh ૮ɦếƭ không đổi miệng, cũng thật là một cái bất đắc dĩ chuyện.
Mà có bao nhiêu người cũng là bởi vì bị oan uổng, trong cơn tức giận, làm cho nhìn người nhìn.
Mình bây giờ một đống chính sự, Nhạc Phong Nhi còn tới quấy rối, Tô Mạt thật sợ mình khống chế không được tính khí, chính xác sẽ để cho nàng biến mất trên cái thế giới này.
Nhạc Phong Nhi lại tức giận buồn bã, ૮ɦếƭ sống nhận định Tô Mạt chia rẽ nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, sau đó lại viện lý do Hoàng Phủ Cẩn đang làm việc nơi khác.
Nàng cắn răng nói: “Nếu như không phải là như vậy, thế nào Lưu Vân trở lại không gặp mặt liền chạy? Chẳng lẽ không đúng là đi tìm Vương Gia đi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc