Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 681

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nhìn một gốc cây hoa Tử vi màu trắng, nơi này cơ hồ đều là màu đỏ các sắc độ khác nhau, chỉ có một gốc cây là màu trắng.
Đong đưa lúc lắc trong gió thu, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến nó cực kỳ mỹ lệ.
Nàng lại nhìn ngó xung quanh bốn phía, quả nhiên, khoảng không gian chung quanh nhà chính, thực sự chỉ có một gốc cây màu trắng.
Nàng lại nhớ lại lúc vào sân nhìn thấy những cây tử vi kia, hình như cũng là màu đỏ các sắc độ khác nhau, vây quanh một thân cây màu khác.
Chỉ là khi đó không có chú ý, chỉ là đưa mắt, có chút không nhớ rõ, chờ lúc ra cửa lại nhìn kỹ một chút.
Nàng nghĩ đi nhà chính phía sau xem một chút: “Tô tiểu thư muốn đi nơi nào?”
Âm thanh khô khan, lại hơi khàn, mặc dù không chói tai, nhưng cũng tuyệt đối không thoải mái.
Tô Mạt xoay người lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặc đồ tơ lụa đỏ sẫm đi ra từ đằng sau một khoảng cây, trên cằm có ba chùm râu, một đôi mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc bén thi thoảng chợt lóe lên, nhìn giống như cá không có sức sống, lại như cây gỗ sắp ૮ɦếƭ còn chút hơi tàn.
Tô Mạt thi lễ với hắn: “Xin hỏi vị quản sự này xưng hô như thế nào? Làm sao biết ta họ Tô?”
A Lí cũng đi lên phía trước.
Quản sự chắp tay: “Hai vị gọi ta Mạc quản sự là được, lão đã già khọm, không còn dùng được. Tiểu thư họ Tô, không phải đã tự nói cho lão Viên đầu sao?”
Lão Viên đầu chính là lão canh cửa nghễnh ngãng.
Tô Mạt cười cười, chợt nói: “Ta quên rồi. Vị lão bá kia nghễnh ngãng, còn cho là hắn không nghe được đấy.”
Nàng nhớ rất rõ ràng, vừa bắt đầu A Lí tự giới thiệu, chỉ nói muốn bái phỏng nơi này quản sự, cũng không có tuôn ra tiểu thư họ Tô.
Mạc quản sự liền mời Tô Mạt vào nhà chính uống trà.
Tô Mạt vừa đi vừa nói: “Mạc quản sự vẫn trông nom cái vườn này? Không biết trong ngày thường có vị gia chủ Thẩm gia nào đến.”
Nét mặt Mạc quản sự luôn có chút cảm giác cứng ngắc, làm cho người ta cảm thấy hắn bị bệnh gì, hắn nỗ lực giãn cơ mặt ra, để cho người thấy dễ thân một chút: “Không dối gạt Tô tiểu thư, tòa nhà này vắng vẻ đã lâu, hôm nay các gia chủ cơ hồ đều không tới đây.”
Tô Mạt cười nói: “Vừa vặn chúng ta cùng Tam công tử cùng nhau ở tại trạm dịch cách đây vài trăm dặm, ta đã để người ta đưa tin cho hắn.”
Mạc quản sự cười như không cười nhìn nàng, nụ cười kia làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái: “Đa tạ ý tốt Tô tiểu thư, bất quá ta nghĩ Tam công tử sẽ không tới.”
Sau đó hắn khoát khoát tay, để người ta dâng trà, lúc trước lão Viên đầu liền còng lưng eo, nâng hai chân run lẩy bẩy đi vào.
Mạc quản sự nhìn lão Viên đầu một cái, khoát khoát tay để cho hắn đi xuống, lại mời hai người Tô Mạt uống trà.
Tô Mạt không biến sắc liếc mắt nhìn ly trà này, sứ men xanh sắc như trời vừa dứt mưa, giá trị xa xỉ, nàng vẫn không nhúc nhích, lại nhìn về phía Mạc quản sự: “Chúng ta đang muốn đi bái phỏng Thẩm lão gia, đường tắt qua đây, nghe tiếng vườn tử vi này đã lâu, liền muốn đi vào xem một chút.”
Bởi bọn Cổ Tứ muốn dẫn nàng tới nơi này, nàng nhất định phải tới thăm.
Chỉ là Cổ Tứ vốn không biết phía trên vì sao phái bọn họ tới nơi này, chỉ là phân phó như vậy.
Tô Mạt suy đoán, có thể là muốn ở chỗ này bài bố bẫy rập, cũng có thể là muốn gài tang vật vào Thẩm gia?
Nếu như ban đầu nàng tới, bẫy rập nơi vách đá đó chẳng phải là bạch nhân thiết trí?
Mạc quản sự cười cười: “Lẽ ra nơi này của chúng ta không mở ra cho người ngoài, nhưng nếu Tô tiểu thư là khách quý của lão gia chúng ta, lại tương giao cùng Tam công tử, vậy dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.”
Hắn lại hô một tiếng, phân phó người đi chuẩn bị cơm, sau đó đứng dậy, nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư, xin mời, ta bồi hai vị đi dạo, sau đó kính xin nể mặt, dùng bữa cơm rau dưa, tránh cho lão gia biết, trách cứ lão nô lĩnh tội không đón khách quý.”
Tô Mạt cũng không khách khí, bản thân nàng muốn đi xem một chút.
Bọn họ từ phía sau nhà chính đi ra, dọc theo một đường mòn đi về phía trước, bốn phía là gốc cây trùng trùng điệp điệp, như cũ là mảng lớn cây đỏ, tím vây quanh một gốc màu trắng hoặc màu vàng nhạt.
Tô Mạt nhìn một cái, hỏi “Mạc quản sự, vì sao chỉ có một gốc cây màu sáng?”
Mạc quản sự cũng không thèm nhìn tới, nói: “Lúc ấy người thiết kế cái vườn này nói phu nhân tuyệt sắc, có thể nói nhất thụ lê hoa áp hải đường. Nhưng phu nhân thích hoa tử vi như nên vậy lão gia liền xây dựng cái vườn này, dùng cả vườn tử Vạn Tử Thiên Hồng tới tôn lên một đóa hoa trắng. Lão nô cũng là nghe những tài tử tới cửa nói, mình làm sao hiểu cái đó.”
Tô Mạt hiếu kỳ nói: “Phu nhân?”
Trong mắt Mạc quản sự lóe lên một tia tránh né, tùy tiện nói: “Ừ, là tiểu phu nhân của chúng ta. A, đây đều là chuyện cũ rồi, lão nô lắm mồm, không nên nói những thứ này, tiểu thư ngắm hoa thôi.”
Theo Tô Mạt biết, trừ vợ chính thức, Thẩm lão gia còn có ba vị thi*p thất, nhưng không nghe nói qua có một vị tiểu phu nhân.
Có thể xưng là tiểu phu nhân, nói rõ là nữ nhân lão gia yêu mến, đáng tiếc không thể cấp cho danh phận, cho nên liền đưa đến biệt viện khác, Kim Ốc Tàng Kiều?
Nàng lộ ra vẻ mặt mong đợi, chậm rãi nói: “Mạc quản sự, mặc dù phu nhân không có ở đây, nhưng tiểu nữ lại có một loại cảm giác, nàng tất nhiên là một vị mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, mới khiến ảnh sắc tuyệt diệu như thế này làm nền cho mình.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Mạc quản sự: “Mạc quản sự, người nhất định đã ra mắt vị phu nhân kia đúng không?”
Mạc quản sự quanh co ậm ừ, tự tiếu phi tiếu một cái, lại nói: “Lão nô là hồi lâu chưa từng nói chuyện, càm ràm cùng tiểu thư mấy câu, nhưng ngàn vạn lần chớ có nói với người khác, hôm nay tiểu phu nhân đã là đề tài cấm kỵ của Thẩm gia.”
Tô mạt rất nghiêm túc gật đầu một cái: “Mạc quản sự yên tâm, ta đối với vị phu nhân kia đầy lòng mong mỏi, đáng tiếc không thể thấy, như thế nào sẽ tùy ý đường đột nói đến chuyện của nàng đây.”
Mạc quản sự tựa hồ thở phào nhẹ nhỏm.
Đang khi nói chuyện liền đi tới trước một cái sông nhỏ, nước sông cuồn cuộn, trong suốt u tĩnh, chảy từ từ lên, chạy qua cây cầu nhỏ, đi vào một cái ao.
Nước trong sạch sẽ, không có gì cả, bị rừng cây tử vi chung quanh áp bách, có vẻ có chút tối tăm.
Hơn nữa chung quanh không có những thứ hoa cỏ khác, trong nước không có cá tôm thủy điểu gì cả, thậm chí ngay cả bóng trên bầu trời cũng không có để lại dấu vết nào, chỉ có hoa tử vi ở xung quanh, bức bách khắp nơi, cho nên làm cho người ta có loại cảm giác thở không thông.
Nếu như không phải là gió thổi qua đi, có cốc văn rung động, tô mạt cũng hoài nghi vậy có phải hay không một mặt cái gương lớn.
Mạc quản sự đứng ở sau lưng nàng, sắc mặt âm trầm.
Tầm mắt A Lí luôn luôn dõi theo bờ sông, muốn tìm ra dấu vết.
Mặc dù thoạt nhìn Lan Nhược giống như là chém lên gốc cây ở Dược Vương miếu gần cái sông kia, nhưng hắn lại cảm thấy có rất nhiều nghi ngờ.
Chỗ bờ sông đó chỉ có mấy cây tử vi, hơn nữa cũng không có dấu vết bị chém mấy, ít nhất hắn cẩn thận tìm kiếm, cũng không có phát hiện ký hiệu lưu lại như vậy.
Chẳng qua là những chỗ mắt có thể nhìn được, thì gốc cây nơi này thoạt nhìn cũng không có dấu vết bị chém, chạc cây cũng rất đầy đủ, thoạt nhìn nếu được xử lý thì phải vô cùng dụng tâm.
Tô Mạt nhìn về Mạc quản sự: “Không biết tại sao trong sông không có hoa sen? Mùa hè thời điểm mặt hồ chơi thuyền, nên có nhiều hảo.”
Mạc quản sự cười cười, nếp nhăn trên trán đột nhiên hằn sâu: “Tô tiểu thư ở tuổi này, liền thích chơi đùa, khi tiểu phu nhân của chúng ta bằng tầm người, cũng ngây thơ hồn nhiên như vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc