Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 68

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt hừ một tiếng.
Hồ Tú Hồng cười khanh khách, chạy đến bên người nàng,“Nha nha, cái này tính là nói chuyện nha.”
Tô Mạt liếc nàng một cái, Hồ Tú Hồng hì hì nói:“Ta thề, ta sẽ không phản bội ngươi, ta sẽ đối với ngươi tốt nhất, sẽ không tốt với người khác hơn với ngươi.”
Nàng ghé sát lỗ tai nói:“Lai Châu có rất nhiều trò vui, chúng ta đi lên nhìn xem được không. Nghe nói bọn họ không giới nghiêm ban đêm, toàn bộ buổi tối đều có người qua người lai rất náo nhiệt .”
Tô Mạt không có gì hứng thú,“Có cái gì vui chứ.”
Kiếp trước có gì mà chưa từng chơi qua?
Hồ Tú Hồng lập tức tinh thần tỉnh táo,“Có kịch đèn chiếu a, hoa đăng hội a, chợ đêm a, xiếc ảo thuật a, ảo thuật nha...... Ai nha, nhiều lắm, Mạt Mạt tỷ tỷ, Mạt Mạt tốt, chúng ta đi chơi được không.”. Nếu Mạt Mạt không đi, Tĩnh thiếu gia là sẽ không đi, cha càng không thể cho nàng đi. Hồ Tú Hồng nhìn thấu điểm ấy, cho nên nàng mới không đi cầu Tĩnh thiếu gia hoặc là cha đâu.
Tô Mạt trắng mắt liếc nàng một cái,“Bên ngoài tốt xấu lẫn lộn, ngươi cẩn thận bị bọn вυôи иgườι bắt đi.”
Hồ Tú Hồng cười hì hì lôi kéo nàng cùng Thủy Muội,“Sẽ không đau, sẽ không .”
Vì có thể lên bờ chơi, 3 nữ oa nhi ăn cơm qua loa, sau đó tiến vào khoang thuyền ngủ sớm. Tính cập bờ liền đi chơi.
Đêm khuya, thuyền còn chưa cập bờ, A Lí cùng Tĩnh thiếu gia mấy người đều là một thân hắc y bó sát người. Tĩnh thiếu gia dùng tay ra dấu, A Lí hiểu ý, lập tức dẫn người đi trước nhảy xuống thuyền nhỏ, hai chiến thuyền thuyền nhỏ nhanh chóng rời đi.
A Lí thì ở trên một chiến thuyền khác chờ.
Tĩnh thiếu gia tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng Tô Mạt, ba nữ oa nhi ngủ rất ngon. Hồ Tú Hồng trong mộng giống như đang đánh quyền, chân đặt trên lưng Thủy Muội, tay phải vắt ngang иgự¢ Tô Mạt.
Tô Mạt nhíu mi, cong cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dáng tựa hồ còn tức giận.
Hắn thở dài, tiểu nha đầu này, có đôi khi nghĩ đến nàng giống tiểu đại nhân, thông minh hiểu chuyện, nhưng có đôi khi so với đứa nhỏ còn có tính trẻ con hơn, liền cùng hắn đấu khí.
Thật sự là cũng không biết rốt cuộc là ai làm tức ai.
Hắn xoa trán thở dài, chính mình tức giận nàng làm gì chứ, tuy rằng nàng thật sự rất đáng giận!
Nàng làm hắn tức giận đến đau răng, đau đầu, đau gan, nhưng không có cách thực sự giận nàng, không nỡ a.
Nàng thật sự khắc tinh của mình mà!
Hắn đem Tô Mạt ôm lấy lên, đưa đến phòng mình, cho A Thành bảo vệ, lại nhìn nàng một cái, mới lưu luyến rời đi.
Hắn đem Tô Mạt ôm lấy lên, đưa đến phòng mình, cho A Thành bảo vệ, lại nhìn nàng một cái, mới lưu luyến rời đi.
Thời điểm đang ngủ say, Tô Mạt ngửi được một mùi vị trong miếu hay thắp hương, nàng bật tỉnh, trên đầu treo vài viên dạ minh châu to giống quả nhãn, phát ra ánh sáng xanh nhạt, một chút cũng không chói mắt.
Bên cạnh A Thành thấy nàng tỉnh, bước lên phía trước nói:“Tiểu thư muốn uống nước sao?”
Tô Mạt dụi dụi con mắt buồn ngủ nhập nhèm,“Tĩnh thiếu gia đâu.”
A Thành trong mắt có ý cười,“Thiếu gia lên bờ làm việc.”
Tô Mạt a một tiếng nhảy dựng lên,“Hơi quá đáng, bọn họ đi thế nhưng không mang theo ta.”. Nàng nghĩ đến Tĩnh thiếu gia bởi vì dỗi nàng, mang theo Hồ Tú Hồng bọn họ đi chơi, chính là không mang theo nàng.
Mới trước đây cha giỏi nhất xài chiêu này, bởi vì nàng bướng bỉnh, liền mang theo biểu muội ở tạm nhà nàng đi chơi, để nàng ở nhà một mình.
Rất xấu a!
Đột nhiên A Thành lông mày dựng đứng, lập tức nói:“Không tốt!”
Sau đó xé chăn, đem Tô Mạt trùm lại, sau đó chặt chẽ buộc ở trên lưng.
Tô Mạt lập tức sáng tỏ, ôm cổ hắn,“A Thành, có người đến ám sát Tĩnh thiếu gia sao?”
Tuy rằng bọn họ không có nói cho Tô Mạt, nhưng là dựa vào trí thông minh của nàng, nàng cũng phán đoán ra, thuyền này thực tế là của Tĩnh thiếu gia, bất quá là giả trang hành khách, cũng chở những người khách khác, như vậy sẽ không khiến cho ai hoài nghi.
Hơn nữa, nếu có tình huống xảy ra cũng không tuyệt đối đơn giản như ςướק thuyền, bởi vì bọn họ ở trung tâm kênh đào, không phải trên biển, bọn hải đạo là không dám tới .
Duy nhất một khả năng chính là có người đến ám sát.
Trên thuyền này, trừ bỏ Tĩnh thiếu gia, hẳn là không có người khác đáng giá ám sát đi. A Thành cõng nàng, giống như con mèo nhẹ nhàng linh hoạt nhảy ra cửa sổ, liền nghe thấy tầng dưới khoang thuyền giường không ngừng truyền đến âm thanh chém Gi*t.
Đêm sâu vang lên thanh âm mèo kêu, A Thành lập tức nhận ra là Hồ tiên sinh bọn họ. Hắn lập tức phát ra tiếng xì xào thanh âm của thuỷ điểu *( chim sống dưới nước (loài cò, vịt trời, hải âu.), nói cho Hồ tiên sinh biết Tô Mạt bình yên vô sự.
Hắn cõng Tô Mạt tránh ở chỗ tối, nghe thấy khoang đáy có người nhẹ nhàng xông lên, có người lấy hương hướng trong khoang thuyền ném.
Khoang đáy thuyền lớn đều là hành khách bình thường ở, tầng thượng đều là Tĩnh thiếu gia bọn họ.
Bọn chúng đang phóng mê hương, Tô Mạt lập tức ý thức được, thực tương tự với hương vị trong lúc ngủ mơ nàng ngửi được, xem ra cái mũi của nàng rất thính a
Nàng ghé sát lỗ tai A Thành nói nhỏ với hắn hai câu, A Thành do dự một chút, Tô Mạt nói:“Bọn họ nhiều người, chúng ta còn có người không biết võ công , không thể chần chừ, chỉ có thể làm như vậy.”
A Thành còn do dự, Tô Mạt đã muốn bắt đầu giãy dụa, A Thành đành phải đem nàng buông xuống, đem nàng đặt ở địa phương an toàn, bóng dáng ngay tức khắc xẹt một cái biến đi mất.
Tô Mạt không biết Hồ tiên sinh bọn họ ở nơi nào, đành phải phỏng đoán tình huống, suy nghĩ một chút, nàng hô lớn:“A, nơi này có người!”
Bên kia Hắc y nhân lập tức sẽ hướng đến nơi này,“Phốc phốc phốc” mấy tiếng, bọn họ đều bị dính phi tiêu cắm vào phía sau mất mạng.
Hắc y nhân bắt đầu rối loạn,“Có mai phục! Rút!”
Lúc này Tô Mạt lại kêu,“Nơi này có thiệt nhiều bạc nha! Gia gia, gia gia ngươi mau tới xem!”
Một nhóm hắc y nhân tránh ở chỗ tối, cùng A Thành giằng co, vừa muốn có bạc, lại sợ hãi có mai phục, cuối cùng bọn họ thương lượng một chút, có người bọc lót phía sau bảo vệ, có người lén lút dấu người đi qua.
Tiếng khóc của Tô Mạt lúc đứt lúc liền,“Gia gia, gia gia, ngươi ở nơi nào a? Ô ô......”
Hắc y nhân càng tin tưởng nàng chỉ có một mình, ba người phi thân dựng lên vọt đến hướng Tô Mạt, Tô Mạt co ro trong khe hở giữa đống đồ đạc hàng hóa, đều có thể cảm giác được sát khí đầy trời.
Trong bóng đêm, một người như quỷ mỵ lướt trên mặt nước, giống như đại bàng giương cánh, kiếm quang như nước, mang theo hơi thở của tử thần, xẹt qua yết hầu của ba hắc y nhân.
Tô Mạt nhắc một câu “Lưu người sống” thì kiếm đã xuyên qua cổ họng rồi.
Nghe thấy Tĩnh thiếu gia trở về, bên kia A Thành đã không còn băn khoăn triển khai sát giới, đem bọn Hắc y nhân Gi*t không nương tay, lưu lại hai người ,điểm huyệt bọn chúng.
Tĩnh thiếu gia duỗi tay đem Tô Mạt ôm ra từ trong khe hở, nhìn ánh mắt đen láy như lóe sáng long lanh như những vì sao của nàng, không khỏi cười cười,“Tiểu nha đầu, bị sợ hãi rồi hả.”
Tô Mạt bĩu môi, ai bị hù dọa, nàng một chút cũng chưa sợ hãi.
Lúc này A Thành cũng tìm được Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân, còn có hai nha đầu, bọn họ vẫn nấp trong những sọt đựng tôm cá. Bên ngoài có một đống lớn cá tôm, bọn họ nấp vào bên trong, mùi vị rất khó ngửi.
Bảo hộ bọn họ là tên thị vệ kia rất ức chế, không có cơ hội Gi*t một tên hắc nhân nào, còn bị Hồ tiên sinh lôi kéo làm rùa đen rút đầu.
Có người đốt sáng đèn Ⱡồ₦g, khuôn mặt tuấn mỹ của Tĩnh thiếu gia âm trầm :“Chúng ta lập tức bỏ thuyền lên bờ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc