Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 678

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chốc lát, khói dầy đặc cuồn cuộn, giống như sóng biển ùa vào.
Giả sử bên trong có người ẩn giấu, tuyệt đối không chịu được.
Đã qua hơn nửa canh giờ: “Ha ha, thật là cười nhạo bổn tọa rồi, có thể hun đến bổn tọa sao?”
A Lí ngưng mi, lắc đầu một cái: “Chiêu này của thuộc hạ thua.”
Tô Mạt cười cười: “Không tính là thua, dò xét hắn một bước đấy.”
Nàng cố ý ngoắc gọi một thủ hạ, để cho hắn qua bên kia báo kết quả hai người đánh cờ.
Tô Mạt suy nghĩ một chút, lại điểm qua trong đầu một lần địa thế thạch lâm, sau đó viết một chữ: “Kéo”.
Nàng gọi Phi Lang đến truyền tin, để cho người ừ phía ngoài bắt đầu kéo những cây cột đá có thể kéo được, không ngã được, liền thay đổi đất dưới chân cột đá, tranh thủ cũng làm cho nó ngã xuống.
Những thứ trận pháp kia lợi hại hơn nữa, nhưng thạch trận này muốn chỉ huy những thứ kia mà không có cột đá, cũng không phải tùy tâm sở dục như vậy.
Nàng không để người bước vào trong trận, mà là từ bên ngoài bắt đầu từng bước xâm chiếm, nàng cũng không tin trận pháp phát động có thể có ảnh hưởng gì đối với bọn họ.
Quả nhiên, chiêu này có hiệu quả, cột đá vòng ngoài, có thể ké được đều bị kéo chuyển động, ném đi.
Bọn họ thậm chí đem đĩa quay Tô Mạt dạy trước đó, mọi thủ đoạn đều đem ra hết, ở bên ngoài lấy một cái bàn kéo to lớn, xoa đẩy như vậy, có một điểm tựa, đất bên trong bên ngoài những thứ cột đá rất to kia bị chuyển, cũng như cũ bị đẩy đổ.
Từng tốp từng tốp người ăn cơm tiếp tục duy trì, mọi người vừa cười ha hả vừa châm chọc Hỏa Xà.
A Lí cùng Tô Mạt ngồi ở trên tảng đá phía ngoài, hắn không khỏi bội phục nói: “Tiểu thư, cũng may có ngài.”
Tô Mạt thở dài: “Như vậy chỉ là biện pháp đần độn, có ta cái gì, muốn cười người ૮ɦếƭ. Có cơ hội chúng ta nhất định phải tìm người hiểu trận pháp.”
Cùng giao thiệp với người của Nam Trạch, xem ra trận pháp rất quan trọng.
Nói không tin, rất rõ ràng còn tại đó.
Nói tin, cách một bước như cách núi, cảm giác chuyện không thể nào.
Dù là hiểu được ngũ hành bát quái, sau đó lại có vô số biến hóa, cho dù là 8864 quẻ, chẳng lẽ những tảng đá này liền nghe chỉ huy?
Cho nên lấy đầu người hiện đại như Tô Mạt mà nói, loại trận pháp này đối với nàng mà nói có chút khó tưởng tượng.
Nàng để những thủ hạ kia vừa làm, vừa kêu đùa cợt Hỏa Xà, nàng nhận đúng hắn thiếu kiên nhẫn, hơn nữa còn có điểm kiêu ngạo, khẳng định chịu không nổi người ta nhục mạ hắn như vậy.
Huống chi, nàng cũng không muốn thật tốn thời gian nhìn chỗ này bị san thành bình địa, nhưng là một đại công trình đấy.
Mặt trời lại lặn xuống rồi, nửa đêm không sao, đen như mực, Tô Mạt cũng sai người đốt đống lửa, tiếp tục thay đổi người kéo cây cột đá.
Nàng nhìn cự ly, vẫy tay để cho người dừng lại, sau đó lại để cho người bắc nồi và bếp thịt hầm.
Mà hướng gió đổi, bọn họ dời vị trí đi, nàng lại để cho người dùng củi đốt ướt nhẹp tạo khói, sau đó để gió thổi vào trong thạch lâm.
Lần này, nàng nghe tiếng ho khan.
Liền để cho người tiếp tục gia tăng khói lượng, sau đó đem một chút khói mê chuẩn bị trước thêm vào.
Địa phương quá thông thoáng, không thể lãng phí, nếu như không thể một kích mà trúng, nàng sẽ không sử dụng.
“Xú nữ nhân!” Hỏa Xà không chịu nổi, lại bắt đầu mắng to, hắn càng mắng, đám người Tô Mạt càng quạt khói vượng.
Tô Mạt nháy mắt với A Lí, sau đó lặng lẽ theo kế hoạch chuẩn bị tốt, hai người của mình dẫn theo người, đều mang mặt nạ, phi thân tiến vào thạch trận.
Lúc này khói dầy đặc cuồn cuộn, bọn họ lặng yên không một tiếng động, người ở bên trong đè nén tiếng ho khan, căn bản là không để ý gì.
Mà Tô Mạt đã sớm tính toán chỗ hắn ẩn thân, mấy động tác mau lẹ, như cú đêm nhào tới.
Hỏa Xà có chút choáng đầu nhức não, mặc dù ăn thuốc giải của mình, cũng không tỉnh táo lắm, mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng đen nhào về phía mình, hắn nghĩ phát động thạch trận, tinh thần cũng không đủ tập trung, hơn nữa Tô Mạt cũng không cho hắn thời gian, cuốn lấy xích sắt trên cánh tay đánh về hướng hắn.
Nàng chủ yếu tu tập Thiên Thủ Quan Âm, căn bản không cần câu nệ ở VK gì, tiện tay tóm một cái đều có thể làm VK sử dụng.
Hỏa Xà cản, xích sắt “Oanh” một cái quất bể một mảnh cột đá, hắn không ngờ tới võ công Tô Mạt lợi hại như thế, chỉ đành phải hoảng hốt xoay người mà chạy.
Nhưng không ngờ, A Lí sớm chờ hắn, một cước đá trúng tim hắn, lập tức phun ra một ngụm máu, người cũng bay ra ngoài đập vào trên cột đá.
Hắn gượng đứng lên, biết nếu như không phát động trận thế, mình cũng không có khả năng còn sống.
Hắn chợt cắn bể đầu lưỡi, phun ra một Pu'ng máu, cảm giác thần trí thanh minh, nội lực lần nữa khôi phục.
Hắn tóc tai bù xù, vết máu đầy mặt, xem ra người không ra người quỷ không ra quỷ, ngược lại có mấy phần đáng sợ.
A Lí nhìn tình hình hắn lại cả kinh: “Tiểu thư, cẩn thận, hắn phát động Thiên Ma Giải Thể.”
Loại công pháp này là chí tà, có thể trong nháy mắt mở rộng nội lực chính mình tới gấp mấy lần, chỉ là hậu hoạn vô cùng, một lần sau cùng sẽ tẩu hỏa nhập ma, hoặc là võ công mất hết trở thành tàn phế.
Xem ra, hắn muốn đồng quy vu tận rồi.
Tô Mạt hừ lạnh, nàng sẽ cho hắn cơ hội sao?
Lúc Hỏa Xà còn toàn lực ngưng tụ nội lực, nàng như tên rời cung, lấy tốc độ người không thể tưởng tượng bay tới, trực tiếp chui vào trong *** của hắn.
Gặp phải người điên như vậy, khi hắn phát động Thiên Ma Giải Thể, người bình thường sẽ muốn cách xa, tránh cho trúng chiêu.
Nhưng càng là cách xa, càng trúng bẫy rập của hắn.
Bởi vì uy lực công pháp càng lớn, phải cần thời gian chuẩn bị càng lâu, mà phạm vi công kích càng lớn.
Lúc ngươi còn chưa trốn xa, công kích của hắn đã đến.
Mà đoạn thời gian này, lại đủ cho ngươi đến gần hắn, cho hắn một kích trí mạng.
Cho nên Tô Mạt không lùi mà tiến tới, nàng vọt vào trong *** Hỏa Xà, trong nháy mắt đánh ra trên trăm chưởng, đánh tan khí huyết hắn, sau đó khi hắn còn muốn phản công lấy xích sắt quấn chặt cổ của hắn, chợt xé ra, Hỏa Xà lập tức há to miệng, nàng lấy một khỏa Phích Lịch đạn nhét vào trong miệng của hắn, sau đó phi thân trở lui, thuận tiện buông ra xích sắt.
Hỏa Xà lúc này đã ngưng tụ nội lực, hắn chợt phát động thạch trận, “Ùng ùng” bên tai không dứt, cột đá lớn hướng Tô Mạt nện xuống.
Lúc này nàng đã trải qua, nhưng không nghĩ vùi thân ở bên trong thạch trận, nàng mượn lực đạp vào cột đá, sau đó phi thân lên, nhưng phía trên cột đá lại thái sơn áp đỉnh.
A Lí lôi nàng một cái, hướng về sau rơi xuống, mà lúc này Hỏa Xà vận lực quá độ, “Ầm” một tiếng, trong cơ thể hắn Phích Lịch đạn chợt nổ.
Không ai phát động thạch trận, lập tức như rắn đông lạnh, dừng lại.
Tô Mạt cùng A Lí ngã ra ngoài, trừ đất cát đầy đầu đầy mặt, không bị thương chút nào.
Lúc này trong thạch trận yên tĩnh, A Lí cho người cầm cây đuốc đi vào tra xét, trận thế cũng sẽ không tái phát động, Hỏa Xà đã không tìm được, mảnh vụn đầy đất.
Tô Mạt đứng lên vỗ vỗ đất cát trên người, lạnh lùng khạc ra mấy cái chữ: “Tiện nghi hắn.”
Thu thập xong nơi này, bọn họ lui về bãi tha ma, lúc này Lưu Vân đã tỉnh rồi, xem ra có chút âm u, Tô Mạt đến gần hắn mới cảnh tỉnh, vội muốn hành lễ.
Tô Mạt ngăn lại hắn, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào hắn: “Lưu Vân, ta hiểu biết rõ đối với một người đàn ông, ý vị không có một cánh tay như thế nào. Nhưng là, ngươi là người bình thường sao?”
Lưu Vân vốn là sau khi tỉnh lại vẫn trầm mặc, Lan Như sợ hắn đau lòng, còn muốn trêu chọc, hắn làm người ôn hòa thích quan tâm, sợ Lan Như lo lắng, còn miễn cưỡng nói hai câu, ngược lại muốn an ủi Lan Như.
Chỉ là nội tâm đau khổ nhưng không cách nào nói ra.
Dĩ nhiên, hắn không hối hận đã cứu Tô Mạt, cho dù ૮ɦếƭ, hắn cũng sẽ không hối hận.
Chỉ là vì sao không có ૮ɦếƭ, ngược lại tàn phế như vậy đây?
Hắn sở trường công phu là kiếm thuật, kiếm trong tay phải, tay trái căn bản không đạt tới cái loại tốc độ và lực lượng của tay phải.
Tội Lưu Vân ghê
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc