Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 677

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Theo lời thủ hạ hồi báo, người nọ mặc quần áo màu trắng, trước *** còn có hoa văn hình rắn màu đỏ như lửa, sau khi nhảy vào nơi này thì không thấy tăm hơi nữa.
Mà người của bọn họ đã bao vây toàn bộ xung quanh Thạch Lâm lại, cũng không thấy hắn đi ra ngoài.
Tổ trưởng của mấy tiểu đội bèn xin phép A Lí: “Đội trưởng, để cho chúng tôi đi thử một chút.”
A Lí lại để cho bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ, không cho ai hành động thiếu suy nghĩ, sau đó sai người mang tới tảng đá bằng phẳng, trải lên tấm da sói lên làm đệm, để Tô Mạt ngồi nghỉ ngơi.
Lại có thủ hạ đưa dưa và trái cây tới.
Tô Mạt không khỏi nhìn người nọ thêm một chút, nói với A Lí: “Tiểu tử này rất có khả năng, thời khắc này mà còn có thể lấy được những loại đồ ăn này, thật đúng là lâm nguy không sợ.”
A Lí trả lời: “Hắn gọi là Phi Lang, phụ trách điều tra, mắt tinh, mũi thính, thật giống như một chú chó, nhất định sẽ có chỗ dùng tới.”
Tô Mạt gật đầu một cái, khen: “Không tệ, chịu khó từ từ bồi dưỡng hắn.”
Nàng rất cần người có năng lực đặc biệt, có một loại người, vào thời khắc khẩn trương, vẫn có thể nghĩ ra biện pháp thư giãn, mà không làm trễ nải chính sự, rất tốt.
Nàng ăn mấy quả nho, cũng chia xuống cho mọi người.
Tất cả ở bên ngoài hi hi ha ha ăn dưa và trái cây, sau đó châm chọc kêu người trong Thạch Lâm là đồ đần.
Những nam nhân này trải qua huấn luyện đặc thù, mọi người như lang như hổ, lại không văn nhã, nên lời mắng người rất hung ác.
Chốc lát, người nọ ở bên trong không chịu nổi, âm trầm hung tợn đáp lại một câu.
Tô Mạt nói với A Lí: “Xem ra còn thiếu kiên nhẫn so với Hắc Xà.”
A Lí gật đầu một cái, “Thuộc hạ đi hỏi hắn mấy câu.”
Tô Mạt khoát khoát tay, “Để ta hỏi.”
Nàng lấy ra chiếc khăn lụa mà Lan Như đã nhét trong túi, thong thả ung dung lau khóe miệng một cái, sau đó lại lau tay, rồi sau đó giống như nói chuyện với người bên cạnh: “Người của các ngươi, thích nhất giấu đầu lòi đuôi, trừ Hắc Xà cùng Mị Kiều, còn có người dám để lộ tên của mình sao?”
Người nọ ở bên trong hừ lạnh, “Tô Mạt, ngươi đúng là mạng lớn, rơi vào cạm bẫy không chê vào đâu được như vậy mà ngươi vẫn không ૮ɦếƭ!”
Nghe ra đều là oán hận đến cắn răng nghiến lợi.
Tô Mạt ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ đối với mình sao lại có cừu hận sâu như vậy.
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy người để cho ngươi đi làm chuyện này, thực tế là cũng muốn diệt trừ ngươi sao? Nếu lúc ấy ta ૮ɦếƭ, thuộc hạ của ta cũng sẽ không, bọn họ lửa giận ngập trời còn ở đó chờ ngươi, giả như ta ૮ɦếƭ rồi, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có cơ hội chui vào nơi Thạch Lâm quỷ quái này sao?”
Nếu như nàng ૮ɦếƭ rồi, A Lí cùng Lan Như khẳng định sẽ như phát điên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bởi vì nàng không ૮ɦếƭ, vì chăm sóc nàng và Lưu Vân, cho nên bọn họ mới trì hoãn thời gian, để cho hắn trốn.
“Hừ, ngươi đừng mơ tưởng khích bác ly gián.”
Tô Mạt nhướng nhướng mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, lại lọt vào trong rất rõ ràng: “Ta không biết làm sao lại kết thù với các ngươi, lại còn nhất định phải giết ta? Nhưng nếu các ngươi đã đắc tội với ta, ta ghi thù rất dai, nhất định sẽ moi đến tận ổ của các ngươi, đem phơi dưới nắng chói chang, xem những thứ rắn độc ác độc giảo hoạt như các ngươi, có phải cái gì cũng không sợ hay không.”
“Có bản lãnh sống thêm mấy ngày nữa lại nói tiếp!” Người nọ đối chọi gay gắt.
Tô Mạt khẽ ngửa đầu, nhìn lên không trung thấy bạch điểu tự do bay lượn, nàng nói: “Tiểu quỷ nhát gan, đến tên cũng không dám nói, là sợ cô nãi nãi (bà cô) ngươi câu đi linh hồn nhỏ bé của ngươi sao? Không ngờ người này ngươi lại không can đảm như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng sợ, ta cũng ngượng ngùng thay cho ngươi, không phải ngươi nên nhảy ra ngoài dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu một trăm cái, để cho mỗi huynh đệ này của ta nhổ một bãi nước bọt vào người, liền tha cho ngươi, cho ngươi ảo não trở về Nam Trạch tiếp tục làm loại côn trùng bé nhỏ đi.”
Nàng vừa dứt tiếng nói, những thủ hạ kia lập tức phối hợp liên tiếp nói lời châm biếm.
“Câm miệng, ngươi câm miệng! Hỏa Xà ta lúc nào thì sợ ngươi? Đừng nói nữ nhân như ngươi, cứ coi như Hoàng Phủ Cẩn Cận cũng không thể làm khó dễ được ta, hừ hừ, chỉ cần ta không ra, các ngươi cũng không có biện pháp bắt ta.”
“Vậy sao? Ngươi có thể ở đó bao lâu? Mang đủ khẩu phần lương thực rồi hả? Vốn là muốn tiếp ứng cho người của ngươi nhưng có ngờ tới sẽ có nhiều người như vậy đợi bọn ngươi sao? Giả như ta thích, cho người tới nơi này đào sâu ba thước, đốt củi hun khói, sau đó lại đổ nước vào, ngươi nói mùi vị này có dễ chịu hay không? Thật là giống bắt chuột đồng, chơi rất vui đó.”
Nàng cười cười, nói tiếp: “Cái gì, ngươi tên là Hỏa Xà đúng không? Hay quá, vừa hay nướng ngươi lên, là có thịt rắn ăn, aiz da, suy nghĩ lại một chút, Hỏa Xà tự cho là giỏi lắm, lại bị hun khói rồi đổ nước, sau đó đồng bạn của hắn lại không tới cứu viện. Chờ đem ngươi bị nướng khét, nếu để cho người đưa đi Nam Trạch, không biết những người ngày thường cùng ngươi đối nghịch sẽ H**g phấn thế nào đây.”
Nàng ít nhiều cũng biết một chút về quy củ ở Nam Trạch, đó chính là càng thêm nơi tàn khốc cá lớn nuốt cá bé, người giỏi đứng đầu.
Mà ngay cả người đứng đầu, ban đêm cũng tuyệt đối không thể say giấc, dù sao không biết lúc nào thì có người muốn lấy tính mạng hắn.
Loại người như bọn hắn, căn bản không có bằng hữu chân chính, dù là vợ chồng, cũng đều đề phòng tính toán lẫn nhau.
Quả nhiên, Hỏa Xà trúng kế sách của nàng, lập tức mở miệng mắng to, cực kỳ gấp gáp.
Thủ hạ kia thông minh, lập tức lớn tiếng đồng ý, sau đó nói lập tức đi tìm.
Hỏa Xà giận dữ, lại bắt đầu mắng to, “Nữ nhân xấu xa này, không làm việc theo lý lẽ, có bản lãnh thì ngươi vào đây, đừng rút đầu núp ở bên ngoài như con rùa đen......”
Có một thủ hạ nghe hắn nhục mạ tiểu thư, nhất thời không nhịn được, muốn dạy dỗ hắn, kết quả vừa mới vọt vào, trận thế trong Thạch Lâm phát động, thậm chí những tảng đá kia bay lên như có mặt, tất cả đều đánh tới hướng thủ hạ kia.
Đám người A Lí căn bản không kịp cứu giúp, thủ hạ kia liền bị chôn dưới một đống đá.
“Ha ha ha ha, Tô Mạt, thấy bổn tọa lợi hại chưa, ngươi có bản lãnh thì tiến vào đi!”
Tô Mạt nhìn về phía A Lí, “Còn bao nhiêu Phích Lịch đạn?”
A Lí nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nơi này quá lớn, Phích Lịch đạn không đủ.”
Không biết hắn núp ở chỗ nào, trừ phi nổ tung toàn bộ chỗ này, nếu không căn bản vô ích.
Đây là nói, muốn đánh nhanh thắng nhanh là không có cách?
Bọn họ sẽ không phá trận, vừa không có đầy đủ Phích Lịch đạn, hơn nữa gò đất loại này, chắc hẳn cũng không dùng được độc dược.
Tô Mạt đứng lên giơ tay nghiêng đầu quan sát, nhìn ra xa trong chốc lát, nhìn Thạch Lâm liên miên bất tuyệt, đúng là rộng lớn.
Nàng nghĩ nghĩ, cười nói: “A Lí, dù sao chúng ta rảnh rỗi không có việc làm, đánh nhanh thắng nhanh thì không đã nghiền đầu, chúng ta đánh cờ thôi, từ từ mài dao cùn mà giết hắn.”
A Lí nhìn về phía nàng, nghi ngờ nói: “Tiểu thư muốn bỏ đói hắn?”
Tô Mạt cười rộ lên, ngoắc gọi hắn ngồi xuống, “Hai ta đánh cờ, mỗi người ra một chủ ý, cái đầu không được thì lấy cáu thứ hai, cứ thế mà suy ra.”
A Lí gãi gãi đầu, tiểu thư là nghịch ngợm, với người nghiêm túc như hắn...... Chỉ có điều, nếu tiểu thư vui mừng.
Hắn gật đầu một cái, “Được, “ sau đó ngồi xếp bằng ở đối diện Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn hắn một cái, “Cho phép ngươi ra chiêu trước.”
A Lí móc ra một cây Pu't trắng trơn nhẵn, tiện tay viết một chữ, “Hỏa.”
Tô Mạt trầm ngâm, “Hỏa công? Được, ngươi đi trước, phân phó bọn họ làm.”
A Lí liền phân phó người ra vùng phụ cận kiếm tất cả gỗ có thể cháy được tới, xử lý để không sợ ẩm ướt.
Mười mấy người thủ hạ lập tức đi làm, đi qua đi lại không ngừng kiếm củi.
Hỏa Xà ở bên trong không nghe được bọn họ nói chuyện, lại có thể thấy, la mắng: “Muốn đốt ૮ɦếƭ ta? Ha ha ha, đúng là lũ ngóc, bổn tọa ở trong này nhàn nhã, gió thổi còn hơi lạnh đây, vừa vặn lại có lửa để sưởi ấm.”
Tô Mạt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, không để ý tới.
Căn cứ vào hướng gió thổi, A Lí để mọi người đốt củi từ một bên, sau đó tạo ra nhiều khói, để gió thổi vào trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc