Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 676

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cũng không tin tưởng: “Lưu Vân mặc dù võ công cao, tính tình trầm ổn tỉnh táo, gặp chuyện không hoảng hốt bất loạn, nhưng cũng không có bản lãnh cao như vậy. Hắn rốt cuộc...... như thế nào?”
Lan như cắn môi, trong mắt có lệ, nàng hít mũi một cái: “Tiểu thư, người đồng ý không thương tâm.”
Tâm Tô Mạt đột nhiên nhảy lên một cái rồi lập tức rơi xuống, chẳng lẽ Lưu Vân hắn, hắn...... ૮ɦếƭ rồi sao?
Lúc này đống lửa một bên đột nhiên có tia lửa bắn ra “Pằng” một tiếng, Tô Mạt vốn đang hoảng sợ lại bị giật mình.
Lan Như nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, so với trước kia càng thêm thê thảm, vội vàng khoát tay nói: “Tiểu thư, tiểu thư chớ suy nghĩ lung tung, Lưu Vân tốt lắm, là được...... Chính là cánh tay bị thương.”
Thương thế hắn quá nặng quá nhiều, nhưng căn bản cũng có thể chữa khỏi, chỉ có cánh tay, một cái cánh tay phải phế.
Tô Mạt nghiêng đầu đi xem, lại không thấy Lưu Vân ở nơi nào.
A Lí bình tĩnh nói: “Tiểu thư, hai người hiện tại chưa thoát khỏi nguy hiểm, không thể tùy ý lộn xộn, cho nên chúng ta liền tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi, thuộc hạ đã phát ra tín hiệu, người của chúng ta rất nhanh sẽ tìm tới.”
“Lưu...... Vân?”
Tô Mạt cảm thấy giọng nói căng lên thấy đau, nóng hừng hực khó chịu.
Mới tỉnh lại còn không cảm thấy, hôm nay bị thương cực kỳ nặng, tựa hồ không thể phát ra âm thanh.
A Lí bế nàng lên, Lan Như cầm đồ đuổi theo, mấy người chuyển tới phía sau một tảng đá lớn, Lưu Vân đang ở nơi đó.
Hắn hôn mê, quần áo trên người đã sớm nát bét, hôm nay đang đắp áo trong túi thuộc da dự bị của A Lí, mặc dù đã xử lý qua, trên mặt hắn vẫn còn vết máu loang lổ, lộ cả ra ngoài, vết thương lớn nhỏ đếm không hết.
Nước mắt Tô Mạt chảy xuống, Lan Như vội nói: “Tiểu thư, Lưu Vân không phải mất mạng, người nếu đau lòng hư thân thể, hắn càng khó chịu hơn rồi.”
Tô Mạt lau sạch nước mắt, lại nhìn Lưu Vân một cái, biết hắn sẽ không ૮ɦếƭ, trong lòng buông lỏng xuống, đột nhiên nói: “Không biết có phải sẽ phá hủy mặt của hắn hay không, vốn là nam nhân tuấn tú như vậy, nếu hủy dung không tìm được vợ thì phải làm sao.”
Thời khắc bi thương mà khẩn trương như vậy, Tô Mạt dám nói cái này, giọng nói còn là tùy ý như vậy tựa như nói giỡn lúc thường ngày.
A Lí cùng Lan Như lại cảm thấy được đáy lòng nàng nặng nề, muốn cố ý nói lời nhẹ nhõm làm giảm sức ép.
Lan Như vừa rơi lệ vừa cười: “Tiểu thư, người nói gì chứ, Lưu Vân của chúng ta dù là hủy dung, cũng là kỳ nam tử ít có rồi, đừng nói tìm một vợ, mười cái tám cái, lên một lượt vội vàng muốn kết hôn cùng hắn đấy.”
Tô Mạt muốn xem cánh tay phải kia của hắn, A Lí khuyên nàng trước không nên nhìn, dù sao băng bó xong rồi, xem cũng xem không tới gì hết.
Tô Mạt hơi nắm chặc quả đấm một cái, âm thanh trầm thấp hỏi: “A Lí, người trên vách đá dựng đứng kia, trốn sao?”
A Lí nói: “Thuộc hạ vô năng, nhưng mà hắn cũng bị tiểu thư đả thương, thuộc hạ đã phái nhân thủ, để cho bọn họ nhất định phải tìm được người kia.”
Người của hắn đã sớm trải rộng vùng này, lúc không cần, chính là người bình thường, một khi có nhiệm vụ, chính là tốt nhất.
Tô Mạt gật đầu một cái, sắc mặt lạnh lùng, âm thanh khôi phục bình thản: “Nhất định phải bắt được hắn, sống thấy người, ૮ɦếƭ thấy xác. Hắn nổ banh một cánh tay Lưu Vân, chúng ta sẽ đòi tánh mạng của hắn!”
Đám người này trời sanh tính ác độc tàn nhẫn, lại vô cùng giảo hoạt, thời điểm ở dưới giếng nước cùng trong địa đạo, trừ rắn độc, không có thiết lập bẫy rập khác, như vậy để cho bọn họ hơi buông lỏng đề phòng.
Mà thời điểm thấy cửa ra, nhất là còn có ký hiệu Lan Nhược lưu lại, tự nhiên sẽ càng thêm thư giãn.
Cho đến khi rời khỏi sơn động, rốt cuộc người đi đầu thuận lợi, phía sau tự nhiên sẽ không hoài nghi nữa.
Kẻ địch chính là lợi dụng những suy nghĩ như vậy, vì vậy ra tay, mặc dù nàng không có ૮ɦếƭ, nhưng Lưu Vân trọng thương, còn tổn thất một cánh tay.
Tính toán ra, kẻ địch rất thành công, khiến nàng bị thương nặng.
Nàng nhất định phải đòi lại!
“Nơi này an toàn sao? Kẻ địch có thể hay không trở lại tập kích?” Tô Mạt nghiêng đầu nhìn một chút, khắp mọi nơi đen như mực, giống như là mãnh thú giương miệng to, muốn cắn nuốt nốt chút ánh sáng của bọn họ.
A Lí nói: “Phụ cận chúng ta đều an toàn, chờ trời sáng lại tính toán sau.”
Xà Quật của kẻ địch bị hắn nổ tungcửa, sào huyệt bí mật bên này lại bị đóng, bọn Hắc Xà nói không chừng còn bị thiếu gia đuổi giết, hơn nữa kẻ địch xem ra đối với kế hoạch lần này rất hả hê, cho là tình thế bắt buộc, cho nên lúc này đây bãi tha ma phía dưới ngược lại không có an bài cái bẫy rập gì.
Dù sao bọn họ cũng biết, trên mặt đất, bọn họ không có cách nào áp dụng đánh lén, thậm chí là phía dưới huyệt động cũng không được, cho nên mới lựa chọn ở trên vách đá dựng đứng, phải một kích mà trúng.
Tô Mạt cũng mệt mỏi cực kỳ, thương thế khiến nàng lại bắt đầu hôn mê, đã ngủ.
Đợi nàng tỉnh lại nữa, trời đã sáng hẳn, nơi này quả nhiên là bãi tha ma, ban đêm không thấy rõ còn thôi rồi, ban ngày vừa nhìn, chung quanh xương trắng ơn ởn, mèo hoang chó hoang qua lại bới bới.
Nhìn nàng tỉnh, Lan Như vội cho nàng nước uống, còn có cháo rau thịt nấu nhừ.
Tô Mạt cũng không tò mò bọn họ làm sao trong tình huống như thế còn có thể lấy được những thứ này để ăn, hỏi: “Lưu Vân tỉnh chưa?”
Lan Như nói: “Tỉnh lại ăn đồ, lại ngủ.”
Dĩ nhiên là thương thế quá nặng, dược hiệu phát tác lại hôn mê.
Tô Mạt yên tâm, ăn một chén cháo thịt, cảm giác hơi sức căn bản khôi phục, thương thế trên người cũng không còn đau như vậy.
Lan Như vui vẻ nói: “Tiểu thư, thân thể của người có thể so với ngày trước đã khá hơn nhiều rồi, mặc dù bị thương nặng như vậy, nhưng khôi phục thật nhanh, A Lí rất kinh ngạc đấy.”
Tô Mạt nghĩ duyên cớ chắc là do mình tu luyện cái gì Thông Thiên quyết kia.
Lan Như lại lấy ra khăn xoắn ướt cho nàng lau mặt, lược để chải đầu tóc, sau đó tìm ra áo cho Tô Mạt đổi.
Rất nhanh dọn dẹp xong xuôi, A Lí tiến lên: “Tiểu thư, người của chúng ta phát hiện một con rắn giảo hoạt.”
Hắn nói chính là người đánh lén nọ.
Tô Mạt ánh mắt sáng lên: “Chúng ta lập tức đi.”
A Lí nói: “Tiểu thư, ngài và Lan Như còn có một tổ người chờ ở chỗ này, thuộc hạ đi bắt hắn.”
Tô Mạt lắc đầu, kiên định nói: “Ta muốn tự mình bắt hắn lại.”
Đối với có kẻ địch, nhìn hắn ૮ɦếƭ là không hết hận, cần phải tự tay bắt hắn lại mới được.
A Lí hiểu nàng, liền để Lan Như lưu lại dẫn theo người bảo vệ Lưu Vân, hắn dẫn người hộ tống Tô Mạt đuổi theo cái con “rắn” kia.
Tô Mạt xé rách vạt váy, cột nút trên eo, cũng không cần người đỡ, vận khởi khinh công cùng A Lí sóng vai tốc hành.
A Lí ban đầu sợ thương thế nàng chưa khôi phục không chịu nổi, ai biết một lát xuống phát hiện nàng căn bản không nghiêm trọng như vậy.
Trong đáy lòng vừa vui mừng vừa bội phục.
Rất nhanh tới một Thạch Lâm.
Bên trong có nhiều tảng đá dựng thẳng, có tráng kiện như cột, có mảnh khảnh như trúc.
Không ngờ nơi đây thậm chí có cảnh sắc loại này, Tô Mạt không khỏi có chút kinh ngạc.
Những bạch y nhân này có thể ở nơi đất phồn hoa giàu có và đông đúc, tìm được những nơi hoang vu như vậy, xem ra cũng không phải năng lực bình thường.
Không khỏi khiến cho người ta càng thêm cẩn thận đề phòng.
A Lí nhìn một vòng: “Tiểu thư, có chút cổ quái, thuộc hạ đi vào nhìn một chút.”
Tô Mạt mặc dù không hiểu trận pháp, cũng cảm thấy nơi này khẳng định không có đơn giản như vậy.
Nàng lắc đầu một cái: “Ngươi hiểu trận pháp sao?”
A Lí lắc đầu: “Sư phụ cũng dạy trận pháp cho Tiêu sư huynh. Thuộc hạ học đều là trận pháp bài binh bố trận, đối với trận pháp giang hồ ngũ hành bát quái mà nói, căn bản vô ích.”
Tô Mạt ừ một tiếng: “Vậy cũng không nên dễ dàng mạo hiểm, chúng ta lại xem một chút.”
Nàng nhất định phải gắng giữ đầu óc tỉnh táo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc