Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 675

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

A Lí đầu đội đèn tựu quang ở trước mặt mở đường, Lan Như thứ hai, sau đó là Tô Mạt, Lưu Vân cản ở phía sau.
Đi không biết bao lâu, càng ngày càng sáng, có thể nhìn thấy phía trước là một mảng sáng trắng.
A Lí quay đầu lại nói: “Tiểu thư, trước mặt chính là cửa động rồi.”
Chỉ là càng đến cửa động, bọn họ càng phải cẩn thận, tránh cho kẻ địch bày cái bẫy rập gì.
Lại đi hơn mười trượng, quả nhiên phía trước là một động khẩu nho nhỏ, bên ngoài cây leo dây dưa quấn quýt, bóng loang lổ đan xen.
Đến gần nơi có ánh sáng, A Lí cũng phát hiện Lan Nhược bởi vì tìm được lối ra mà hưng phấn lưu lại ký hiệu, hắn vội vàng nói cho Tô Mạt.
Mấy người đều tiến lên phía trước tra xét, A Lí lại đi lục lọi cửa động, dùng chủy thủ cắt đứt dây leo bên ngoài, là cẩn thận tránh cho có cái bẫy rập gì.
Hắn tính toán lộ trình đi, nên khi hắn dẫn người tra xét bên trong, mặc dù không biết rốt cuộc ở nơi nào, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.
Chém đứt những thứ dây leo kia, hắn cẩn thận từng li từng tí sờ một lần, sau đó một cước xoải ra, dưới chân không còn chỗ đứng hắn giật mình, thân thể quơ quơ, vội vàng ổn định, thu hồi chân lại.
Sau đó rút ra nhuyễn tiên bên hông, hướng dưới chân đánh xuống, dây leo bay tán loạn, thế nhưng lộ ra một cái lỗ thủng to, xem ra bọn họ là ở giữa không trung rồi hả?
Hắn dọn dẹp hoàn toàn sạch sẽ, thò người ra ngoài, vừa nhìn, không khỏi hít một hơi lãnh khí, lại là ở một vách núi thẳng đứng, phía dưới là một bãi tha ma, nếu không cẩn thận té xuống, chỉ sợ là tan xương nát thịt.
Hắn nhìn ngó bốn phía xung quanh, không có chỗ bám mà leo trèo, chỉ là đến gần cửa động có một nơi lõm vào, còn có khoá đá các loại, giống như vốn là nơi đặt dây thừng, giỏ, nghĩ đến là bọn hắn đã triệt bỏ.
Hắn cởi túi thuộc da trên lưng xuống, lại móc ra một bộ trang phục và đạo cụ, nói: “Tiểu thư, ta đi xuống trước dò đường, các ngươi chờ.”
Trang bị tốt lắm, sau đó vì bảo hiểm, lại đem đồ dự bị dây nhỏ trên người cột vào khoá đá lên, thử thăm dò thuận xuống dưới.
Hắn dò đường cẩn thận, sau đó bắn tín hiệu.
Lưu Vân đem túi thuộc da kéo lên, lại để cho Tô Mạt xuống.
Tô Mạt nhìn Lan Như một cái: “Ngươi xuống trước.”
Lan Như không lãng phí thời gian, nhanh chóng trang bị, nhanh chóng đi xuống.
Tự nhiên vẫn là Lưu Vân cản ở phía sau, Tô Mạt đi trước.
Chờ Tô Mạt xuống chốc lát, Lưu Vân đột nhiên phát hiện trên vách đá dựng đứng có một cây sợi tơ nhỏ lạnh lùng phản xạ ánh mặt trời, hắn đang muốn nghĩ là cái gì, chẳng lẽ là tơ nhện, đột nhiên trong đầu một ý nghĩ thoáng qua.
Chỉ nghe”Ầm” một tiếng, có thuốc nổ dán vách đá nổ tung, mà Tô Mạt vừa vặn mới vừa trượt xuống, dây nhỏ đứt rời, nàng rớt xuống như diều đứt dây.
Trên dưới mọi người hoảng sợ hét lên.
Lưu Vân không chút suy nghĩ, tung người liền nhảy xuống, lúc này vách núi tiếng nổ mạnh vang vang.
Lưu Vân dùng Thiên Cân Trụy tới bắt lấy Tô Mạt bị thương hôn mê, hai người hạ xuống xu thế rất nhanh, hắn thậm chí nhìn thấy một con rắn to trong khe đá trong khe hở phía trên, thì ra là Hắc Xà là lợi dụng những súc sinh này tới phát động Phích Lịch đạn, lại là chuyên chọn thời điểm Tô Mạt đi xuống.
Thời điểm hắn nhảy xuống quá mau, cái gì chuẩn bị cũng không kịp, vì làm chậm đà hạ xuống, hắn chỉ có thể đưa tay bắt lấy vách đá, vách đá dựng đứng nhô ra mấy hòn đá lập tức làm năm ngón tay máu chảy đầm đìa.
Con rắn kia vẫn còn ở trên, tơ bạc lòe lòe hàn quang lại làm nổ tung vài khối đạn.
Hắn chỉ đành lộn một vòng, đánh tới một chỗ lỏm, dẫm vào một khối đá nhô ra, trì hoãn, rút ra chủy thủ thật nhanh, trong khi rơi vội cắm vào khe hở trên vách đá.
A Lí cùng Lan Như nếu muốn bò lên, bất đắc dĩ không có trang phục và đạo cụ, cộng thêm không có chỗ bám để leo, chỉ có thể ở phía dưới lo lắng suông.
Lưu Vân trên người đã thụ thương không ít, có bị thạch bích phá vỡ, ᴆụng bị thương, bị cục đá nổ tung bay lên đả thương......
Đột nhiên con rắn mang theo sợi chỉ bạc chợt đánh về phía hai người, Lưu Vân không tránh kịp, chỉ có thể lật người, ôm Tô Mạt vào trong иgự¢, cũng cảm giác nửa người dưới đau nhức ૮ɦếƭ lặng, cũng bắt không được chủy thủ nữa, hai người liền thẳng tắp rơi xuống.
Thời điểm hạ xuống, bị vách đá nhô ra va va chạm chạm, Lưu Vân cảm thấy cả người đã ૮ɦếƭ lặng không có cảm giác đau, chỉ là không cảm thấy Tô Mạt có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh, đây mới là điều hắn lo lắng nhất.
Khi con rắn kéo sợi bạc đánh về phía hắn, hắn đã không có hơi sức, hét lớn một tiếng, ném Tô Mạt xuống, lúc nào độ cao có hạn, A Lí cùng Lan Như tự nhiên có thể tiếp được nàng.
Lúc mấy con rắn tự sát trong vụ nổ, Lưu Vân cũng rốt cuộc mất đi ý thức, như diều đứt dây bay xuống.
Tô Mạt chỉ nhớ rõ thời điểm mình từ vách đá bò xuống dưới, thấy được vách đá cách đó không xa sau một tảng đá lộ ra một đôi mắt âm hàn, nàng đồng thời phát ra ám khí, lại bị Phích Lịch đạn bọn họ mai phục ở khe đá gây thương tích.
Những Phích Lịch đạn kia do rắn đặc huấn dẫn dắt, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Biji nổ quá nhanh, trong lúc điện quang hỏa thạch (cực nhanh), nàng chỉ tới tung ra dây nhỏ nhanh chóng hạ người xuống né tránh vụ nổ.
Một khắc hôn mê kia, nàng đang suy nghĩ, đối phương tại sao nhất định phải đẩy nàng vào chỗ ૮ɦếƭ, nàng theo chân bọn họ không thù không oán, thậm chí không quen nhau.
Không biết đã trải qua bao lâu, nàng cảm thấy đầu đau như nứt, mắt giống như bị cái gì dính chặt.
Nàng cố gắng giùng giằng, muốn từ trong cảm giác tựa như ác mộng tỉnh táo lại.
“Tiểu thư, tiểu thư......”
Âm thanh ân cần lo âu không ngừng truyền vào trong tai của nàng, đó là Lan Như đi, gấp đến độ muốn khóc.
Tô Mạt chậm rãi mở mắt, trông thấy là bầu trời đen nhánh, như mấy chấm nhỏ chói lọi, trăng sáng không biết ở đâu, hay đã lặn rồi.
Nàng có chút suy nghĩ sâu xa hoảng hốt, trong lúc nhất thời quên mất thân ở nơi nào, thời giờ gì.
“Tiểu thư, tiểu thư, người đã tỉnh rồi hả? A Lí, A Lí, tiểu thư tỉnh!”
Lan Như mừng rỡ như điên kêu.
A Lí vội nhào lên tra xét, lại đút thuốc cho Tô Mạt, âm thanh ôn nhu trước nay chưa từng có: “Lan Như, tiểu thư không có gì đáng ngại rồi.”
Lan Như cực vui mà khóc: “Cám ơn trời đất. A Lí, muội đáng ra nên để tiểu thư xuống trước.”
Kể từ khi Tô Mạt gặp chuyện không may nàng liền tự trách, cảm thấy nếu như trước hết để tiểu thư xuống, gặp phải chuyện chính là mình, tiểu thư cũng sẽ không chịu khổ sở như thế.
A Lí tỉnh táo nói: “Không phải vấn đề ai ở dưới trước, là kẻ địch tình thế bắt buộc, nhất định phải diệt trừ tiểu thư.”
Nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn đã cảm thấy cả người phát run, nếu như không phải là Lưu Vân xả thân đỡ cho chủ, tiểu thư chỉ sợ liền không giữ được.
Lúc tiểu thư phát hiện kẻ địch núp ở trên vách đá dựng đứng, A Lí cũng phát hiện, chỉ hận quá cao, hắn căn bản bó tay hết cách.
Mà khi tiểu thư bị thương, hắn liều mạng muốn leo lên, chỉ là tốc độ hạ xuống cùng leo trèo tự nhiên không thể so sánh với nhau, chỉ là cũng may nhờ hắn trèo lên phía trên rồi, sau lại Lưu Vân không ngừng chịu thương tích cố vứt Tô Mạt cho hắn, hắn vừa vặn có thể tiếp được.
Chỉ là Lưu Vân...... Hắn thở dài, nhìn sang bên cạnh.
Tô Mạt ăn thuốc, chốc lát, đột nhiên tỉnh táo lại, nàng trở mình bò dậy, cả người rời rạc như không xương.
Lan Như cùng A Lí bị nàng làm sợ hết hồn: “Tiểu thư, ngàn vạn đừng lộn xộn, vết thương của người còn chưa xong mà.”
Mặc dù không trí mạng, nhưng cũng không nhẹ.
Tô Mạt nhìn bọn họ một cái, vội vàng nói: “Có phải Lưu Vân đã cứu ta? Hắn đâu?”
Không cần suy nghĩ nàng cũng biết thời điểm mình xảy ra chuyện, chỉ có Lưu Vân có thể cứu nàng, muốn ở dưới tình huống như vậy tay không cứu người, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
“Tiểu thư, ngài đừng có gấp, Lưu Vân...... Hắn, hắn không có việc gì.” Lan Như chỉ có thể an ủi nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc