Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 671

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Có một gã ăn mày nói: “Trước mặt không sợ, chính là hậu viện không thể đi.”
Hắn nhỏ giọng, dùng giọng trầm thấp nói: “Không sạch sẽ......”
Cái này A Lí ngược lại chưa nói đến, bởi vì bọn họ vốn không đến, cho nên A Lí cho người hiểu tình huống nơi này nói về Hoàng Phủ Cẩn.
Mấy tên ăn xin đột nhiên tinh thần tỉnh táo, rối rít nói là thật, bọn họ cũng rất nhiều người thấy qua, vẫn còn so sánh khoa tay múa chân, cái gì tóc dài như vậy, đầu lưỡi xệ xuống có mặc quần áo, không hề mặc quần áo, còn có Xà Yêu......
Vừa nghe bọn họ có người nói Xà Yêu, Tô Mạt liền chắc chắn đó chính là nơi này.
Nàng lập tức dẫn người xông vào hậu viện, phát hiện trong vườn quả nhiên có mấy gốc cây Tử Vi, hoa màu tím ở trong gió bồng bềnh lảo đảo, bên cạnh có một cái giếng nước, trừ những thứ đó ra, cũng không có gì khác.
Lan Nhược lưu tín hiệu ở nơi này? Hoa Tử Vi chẳng lẽ là từ trong giếng bay ra?
Lưu Vân lập tức đi đến tra xét bên cạnh giếng, những tên ăn xin kia lại kinh khủng vừa tức giận lui về phía sau chen chúc tại cửa tiền điện nhìn.
Kinh nghiệm của bọn hắn, chỉ cần không bước vào hậu viện một bước, những yêu quái kia cũng sẽ không làm khó bọn họ, tiền điện có thần linh bảo hộ, một người cũng chưa ૮ɦếƭ qua, cũng không có yêu nghiệt bước vào.
Ngược lại có người vào hậu viện, liền không ra được.
Cho nên bọn họ mặc kệ có chuyện gì quái gì, nhìn hậu viện hiu quạnh yên lặng, tuyệt đối cũng không giao thiệp.
Lưu Vân làm rớt một mảnh hoa vào giếng nước, những cành hoa kia bồng bềnh lảo đảo vẫn ở chỗ cũ trong giếng, cũng không có ra ngoài.
Lan Như tìm một vòng, nói: “Tiểu thư, cũng không có phát hiện ký hiệu Lan Nhược cùng thiếu gia lưu lại.”
Tô Mạt dẫn theo bọn họ tỉ mỉ kiểm tra trong ngoài, quả thật không có gì khác thường.
Trừ mạng nhện vừa dầy vừa nặng cùng bụi bậm trải rộng, bây giờ không có cái gì khác.
“Sẽ có thể có cơ quan có thể đi thông dưới đất không.”
Cái nghi vấn này, làm bọn họ lại bắt đầu khua khua gõ gõ, một hồi lâu, vẫn như cũ cái gì cũng không phát hiện.
Cuối cùng, tầm mắt ngưng ở miệng giếng kia, chẳng lẽ là ở trong giếng.
Nếu như cái miệng giếng này thông tới chỗ khác......
Chỉ là nếu là cửa vào địa đạo, rất dễ bị đối phó, nếu là trong nước chỉ sợ gặp nguy hiểm.
Những người đó giỏi về dụng độc, hơn nữa còn có thể đuổi rắn, các loại độc trùng, trong nước chỉ sợ sẽ nguy hiểm nặng nề.
Lại không thấy ấn ký có người mình lưu lại, cho nên bọn họ tạm thời lui về tiền điện.
Mấy tên ăn xin tò mò nhìn bọn họ, cứ như vậy đi vào nhiệt huyết sôi trào, sau đó nghênh ngang đi ra.
Có thể những lệ quỷ kia phải đến tối mới phát tác đi, bọn họ nghĩ.
Tô Mạt dịu dàng nói: “Các ngươi không cần sợ hãi, xin hỏi các ngươi vẫn ở nơi này?”
Đám ăn mày nhao nhao mà gật đầu: “Đúng vậy a, chúng ta ở đã lâu rồi.”
“Đêm qua các ngươi có từng thấy mấy người tới đây?” Nàng đơn giản miêu tả một chút bộ dạng Hoàng Phủ Cẩn, còn có Lưu Hỏa.
Đám ăn mày rối rít lắc đầu: “Vị đại cô nương này, nói với các ngươi, nơi này mấy năm trước sau khi bị quỷ nháo, không có người đến. Nếu không cũng không thể cho đám ăn xin chúng ta ở không.”
Tô Mạt nhận định quỷ nháo cũng chỉ là những người đó giở trò, vì không khiến người ta chú ý nơi này, không có ai, bọn họ càng dễ dàng hành động.
Mấy tên ăn xin chỉ sợ cũng là bọn họ cố ý lưu lại, dù sao có người tuyên truyền, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Chỉ là Lan Nhược chém đứt cây Tử Vi ở nơi nào? Tự nhiên không phải là vài cây trong hậu viện này, phía trên cũng không có dấu vết bị chém.
Nàng nhìn mấy tên ăn xin kia, chọn một người xem ra có vẻ nhanh nhẹn hơn một chút hỏi “Xin hỏi, chung quanh đây nơi nào có hoa Tử Vi? Là nơi trồng rất nhiều....”
Một tên ăn xin bé nhỏ H**g phấn nói: “Ta...ta biết, ta biết rõ, ở phía đông không sai biệt lắm cách khoảng hai trăm dặm, có một bến tàu nhỏ, trong vườn Thẩm gia, có rất nhiều cây Tử Vi.”
Tô Mạt nhướng nhướng mày, cái này thoạt nhìn có rất nhiều vấn đề, hơn nữa miếu Dược Vương này chỉ sợ là bảng quảng cáo.
Lan Như nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta đi xem một chút.”
Lưu Vân lại nói: “Đợi đã, A Lí tới lại tính toán sau.”
Dù sao ở đây A Lí tương đối quen thuộc, hắn đã sớm dẫn người âm thầm tra xét, có A Lí an toàn hơn rất nhiều.
Hắn cũng không hy vọng bọn họ chỉ mải tìm thiếu gia, lại khiến tiểu thư gặp chuyện không may.
Tô Mạt khẽ vuốt cằm: “Vậy chúng ta chờ ở chỗ này, Lưu Vân đi phát tín hiệu, để A Lí lập tức chạy tới.”
Nghĩ đến quan phủ đã tham gia chỗ núi hoang, tự nhiên không phải cần bọn A Lí nữa, công lao cho Chu Tri phủ cả đi, hắn cũng nên thỏa mãn chứ.
Đang khi nói chuyện, mặt trời đỏ rực phía tây đã xuống núi, màn đêm từng mảnh phủ xuống, gió thu từ cửa điện tan hoang thổi tới, cuốn lá rụng trên đất quay cuồng.
Mấy tên ăn xin chợt chấn động, châu đầu ghé tai một phen, mấy người cuống quít đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Lưu Vân cản bọn họ lại, cười nói: “Trời tối, gần trăm dặm bên ngoài không có bóng người, mấy vị đi nơi nào?”
Một tên ăn xin hét lên: “Ngươi...ngươi dám vào hậu viện, chọc đến lệ quỷ, chúng ta, chúng ta hay là đi thôi. Miễn cho bị các ngươi liên lụy.”
Đang nói, hậu viện liền truyền đến tiếng vang bịch bịch, thậm chí còn mơ hồ có tiếng nói khàn khàn, sắc nhọn, trong ánh hoàng hôn ௱o^ЛƓ lung không rõ càng làm cho người ta thêm rợn cả tóc gáy.
Mấy tên ăn xin càng thêm sợ hãi, mặc dù không có đồ quý giá gì, nhưng còn có mạng nhỏ ở đây, coi như là ăn mày mệnh không quý cũng là mệnh nha, nếu không cũng không cần vì còn sống mà phải chịu nhịn nhục rồi.
Bọn họ đều một dáng vẻ sợ bị đám người Tô Mạt liên lụy, vội vàng muốn đi.
Tô Mạt đột nhiên hỏi: “Mấy vị làm thế nào lại không gia nhập bang ăn xin vậy?”
Ăn mày đại giang nam bắc đều có, chỉ cần là ăn xin có thâm niên, nhất định sẽ nghe nói, cũng sẽ nghĩ gia nhập bang, dù sao cùng ở một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau.
Những người kia sửng sốt một chút: “Bang ăn xin? Cái gì bang?”
Bọn họ một bộ hoàn toàn không hiểu gì.
Lẽ ra một người nếu đã gia nhập bang phái, mặc kệ nghiêm mật ra sao, người khác coi như không biết nội tình, cũng chắc chắn biết đến sự tồn tại của nó.
Mấy người này...... Nàng cười cười, phân phó: “Đem bọn họ bắt lại.”
Vừa dứt lời, Lan Như cùng Lưu Vân đã vươn tay, mấy tên ăn xin lập tức oa oa kêu loạn, đông vọt tây trốn, chốc lát liền bị điểm huyệt đạo, từng người một một dạng đầu gỗ không thể nhúc nhích.
“Này, nữ nhân ác độc, ngươi muốn làm gì?” Một tên ăn xin tức giận nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt cười nói: “Không có gì, chính là muốn cho các ngươi cùng nhau chờ thôi.”
Một vùng hoang dã, một tòa miếu đổ nát, mấy tên ăn xin, không kỳ quái mới là lạ chứ.
Mấy tên ăn xin lập tức kêu rên lên, khóc, mắng, Lưu Vân liền thuận tay điểm á huyệt bọn họ.
Tô Mạt mặt mày lạnh lẽo, băng hàn nói: “Xin lỗi, ta vốn cũng không phải là người thiện lương gì, loại địa phương này, sự hiện hữu của các ngươi làm ta thấy lo lắng, cho nên thà giết lầm, không thể bỏ sót.”
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lan Như, giống như là phân phó dâng trà, vân đạm phong khinh nói: “Lan Như, cho bọn hắn ăn Đoạn Trường tán.”
Một tên ăn xin tức mắng to: “Yêu nữ, ngươi...ngươi, độc phụ, chúng ta chính là ăn xin mà sống, ngươi...... Cái người này sao ác độc, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.”
Khóe môi Tô Mạt hiện lên một đường cong tàn nhẫn, cười như không cười: “Các ngươi nên biết tình huống lúc này làm thế nào mới có thể sống sót.”
Không có một chút bản lãnh, giết lầm cũng là xui xẻo đi.
Nếu như là gian tế kẻ địch phái tới, dĩ nhiên là biết nói thật mới có thể sống.
Lan Như nắm một tên ăn xin, bắn thuốc vào trong miệng hắn, chỉ là trong chớp mắt hắn liền bụng đau như xoắn, kêu la không ngừng, Lan Như thuận tay điểm huyệt đạo của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc