Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 665

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhưng mà nhìn bộ dạng của Hắc Xà, hắn không để ý tới những điều đó.
Hắn không để ý, nhưng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt không thể không để ý.
Khi nói chuyện, tiếng hí hí đang tiến gần đến, Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy rất rõ, không quá năm dặm nữa.
Xem ra hôm nay Hắc Xà cũng là do tình thế bắt buộc.
Tô Mạt nhìn về phía Mị Kiều, “Mị tỷ tỷ, chẳng lẽ các ngươi luôn hành sử tàn nhẫn không còn đường lui vậy sao?”
Khi đối đầu với kẻ địch, bọn họ có thể dùng đồng thời độc dược, rắn độc và cả ***, Tô Mạt đã trải nghiệm qua, biết rõ lợi hại trong đó, nhưng cũng không oán gì bọn họ.
Nhưng hôm nay vậy mà lại lấy tính mạng của người vô tội đến để uy hiếp người khác, chuyện đã không còn nhỏ nữa rồi.
Nếu hiện giờ đáp ứng bọn họ, vậy về sau Hắc Xà muốn làm gì, muốn đạt được mục đích gì, đều có thể đến uy hiếp bọn họ rồi.
Ánh mắt của Mị Kiều cũng có chút không bình thường, dò xét nhìn Hắc Xà, Hắc Xà cũng không nhìn nàng, nghe thấy Tô Mạt gọi nàng là Mị tỷ tỷ, ngược lại tức giận nhìn Tô Mạt.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm nghị nói: “Hắc Xà, nếu ngươi dùng đến chiêu này, vậy thì không còn là vấn đề của chúng ta nữa, mà sẽ là Đại Chu và Nam Trạch đối đầu. Ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi có thể gánh được hậu quả này hay không.”
Vốn là ân oán giang hồ, hai nhà tự mình giải quyết.
Hiện giờ Hắc Xà muốn làm to chuyện lên, liên lụy đến dân chúng vô tội, còn tập kích trạm dịch của Đại Chu.
Vậy thì đối với tân đế mới đăng cơ của Đại Chu, đương nhiên bị coi là xâm phạm, tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định phải làm rõ ràng với Nam Trạch.
Hơn nữa danh tiếng nổi danh một phương, Quân gia Nam Trạch, mặc kệ là có nhiều bí ẩn đến đâu, nếu muốn đối địch với cả Đại Chu, là chuyện không thể.
Bằng không, bọn họ có năng lực như vậy, thì đã sớm không cần lén lút trốn khắp nơi, chỉ làm chuyện không thể để cho người khác biết.
Hai bên đứng đối mặt với nhau, người nào cũng không chịu nhường.
Hắc Xà âm ngoan nhìn Tô Mạt, “Trời đã sáng, mọi nơi đội rắn đi đến, tất nhiên sẽ không còn một vật sống tồn tại. Hiện giờ chúng nó chỉ mới đi qua vùng không có người sống, chẳng qua là một số chim chuột thôi, nếu là đến chỗ đường lớn, chỗ thôn xóm, các ngươi nên tưởng tượng sẽ thành cảnh tượng gì.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn âm trầm, càng ngày càng cảm thấy người này ngoan độc không hề có nhân tính, là tai họa tuyệt đối không thể lưu lại.
Hắn nhướn mày, nói với Tô Mạt, “Mạt nhi, đưa giải dược cho Mị cô nương, thả bọn họ đi.”
Tâm tư Tô Mạt xoay nhanh, trong khoảnh khắc cũng có chút do dự, nàng lên tiếng, bảo Lan Như đưa ra giải dược.
Lan Như không tình nguyện lấy giải dược ra, ném cho Yêu Xà
Mị Kiều cầm lấy thuốc giải, liếc mắt nhìn Hắc Xà một cái.
Hắc Xà âm trầm nói: “Nếu đám đưa giải dược giả, bổn tọa đảm bảo, trong vòng mười dặm tuyệt đối không còn người sống. Nếu Tề vương có thể chịu được, thì cứ việc thử.”
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cũng tự tìm đường ૮ɦếƭ rồi.”
Mị Kiều cầm giải dược, nhưng không dùng ngay, nàng cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, nhìn Tô Mạt nói: “Tô tiểu thư yên tâm, nếu Hắc Xà nói Lan Nhược cô nương trốn thoát, vậy thì nàng ấy nhất định sẽ trở về. Mặc dù là bị thương, tất nhiên cũng không có gì đáng ngại. Đa tạ tiểu thư đã thịnh tình tiếp đón, ngày sau gặp lại.”
Nói xong, cũng không nhìn Hắc Xà, xoay người bước đi, chân thành mà đi.
Hắc Xà thấy nàng đi, hừ một tiếng, lập tức đuổi theo.
Hoàng Phủ Cẩn xua tay, để Lưu Vân để cho họ đi.
Một trận gió thổi tới, mùi hôi tanh nồng đậm.
Hoàng Phủ Cẩn bảo Lưu Vân và Lan Như lưu lại, hắn và Tô Mạt dẫn theo Lưu Hỏa dùng khinh công bay ra ngoài, đi ra ngoài trạm dịch.
Không phải là vì đuổi giết Hắc Xà, mà là muốn nhìn đội hình mấy vạn con rắn xếp thành đội.
Khinh công của bọn họ vô cùng tốt, khi đội ngũ rắn độc rút lui thì họ cũng đã nhìn thấy được.
Đen kịt cả một mảng, như những sợi dây biết chuyển động, những con chim bị kinh sợ bay lên cũng không thể thoát được miệng rắn, bị chúng cắn nuốt.
Mà quả đúng như lời Hắc Xà nói, nơi bọn chúng đi qua đều trở nên hoang tàn, giống như bị nhổ tận gốc.
Trên mặt đất chỉ để lại một tầng phân rắn dày.
Chỉ sợ tình huống này sẽ bị dân chúng địa phương để ý, tránh khỏi vùng dị biến, báo lên quan phủ, sau đó tám trăm dặm cấp báo triều đình.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ xảy ra khủng hoảng cùng những lời suy đoán.
Tô Mạt nói: “Cẩn ca ca, chúng ta báo cho bệ hạ trước đi, báo cáo đơn giản chuyện tình ở đây, tránh cho đến lúc quan địa phương báo lên, lại dẫn tới hỗn loạn.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nói với Lưu Hỏa: “Ngươi viết đi, đưa ta xem qua, sau đó giao cho A Lý, bảo hắn phái người đưa vào cung.”
Lưu Hỏa lĩnh mệnh.
Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Mạt Nhi, chúng ta cần tìm cách thanh trừ sạch đám rắn độc này cùng đám người Hắc Xà, nếu không sẽ lưu lại hậu họa về sau. Một con lọt lưới đều có khả năng làm người vô tội bị thương.”
Tô Mạt cười cười, “Cẩn ca ca không cần lo lắng, ta đã có cách.”
Hai mắt Hoàng Phủ Cẩn sáng lên, nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
Nhìn bộ dạng của hắn, Tô Mạt kéo tay hắn nói: “Chúng ta quay về trước, sẽ từ từ nói cho huynh.”
Đám người Ngụy An Lương cũng nhận được tin, biết lúc sáng sớm cách đây mấy dặm có hàng loạt rắn độc, bang chúng của hắn đi tuần tra ở ngoài thiếu chút nữa là gặp tai họa, may mà những con rắn này hình như không có ý định tấn công con người, nếu không thì phiền toái rồi.
Bọn họ cùng nhau họp lại ở tiểu viện của Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, hỏi qua tình hình.
Hoàng Phủ Cẩn để Lan Như giải thích ngắn gọn cho bọn họ, bảo bọn họ không cần quá lo lắng.
Ngụy An Lương tức giận nói: “Bọn họ cũng quá trắng trợn, quá đáng. Lại dám sử dụng cách đê tiện như vậy, cần phải nghĩ cách diệt bọn họ mới được.”
Doãn Thiếu Đường nhìn về phía Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, “Quan trọng là diệt bọn họ như thế nào, vẫn phải tìm được sào huyệt của bọn họ đã. Xem ra bọn họ thật sự rất kiêu ngạo.”
Thẩm Tam gật đầu, nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư nếu có biện pháp tốt, không bằng thương lượng cùng mọi người xem, nếu có thể giúp đỡ, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ.”
Tại Giang Nam xuất hiện những người như vậy, đối với việc làm ăn của Thẩm gia mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến những con rắn độc đó nói không chừng là trốn ở trên núi, đoàn xe và tiêu sư của Thẩm gia, mỗi ngày đều đi qua đó, nếu gặp phải, sẽ tổn thất rất lớn.
Cho nên hắn tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Mạt, chờ nàng ra chủ ý.
Dù sao những chuyện như thế này, bọn họ chỉ có thể giúp đỡ, không thể làm chủ.
Không đợi Tô Mạt nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh đã sớm không còn kiên nhẫn, nàng ta cười lạnh nói: “Các huynh thật là buồn cười, nếu nàng ta có các, cũng sẽ không ngồi đây nói chuyện tào lao với các huynh.”
Tô Mạt vốn là không muốn nói, thấy Thẩm Tinh Tinh như vậy, nàng vừa lúc mượn bậc thềm đi xuống, cười nói: “Đa tạ các vị giúp đỡ, nếu cần đến chúng ta sẽ mở miệng nhờ các vị.”
Dù sao nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng những người này.
Thẩm Tinh Tinh lập tức đứng dậy, châm chọc nói: “Rõ ràng là bó tay, nói thì nghe hay lắm.”
Nàng ta vặn người một cái, người lại đi tìm Nhạc Phong Nhi tìm hiểu tin tức..
Nhạc Phong Nhi vẫn còn phiền não việc đêm khuya gặp Ngụy An Lương, sợ Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt hỏi nàng, thẩm vấn nàng.
May mà hiện giờ mọi người đều đang bận việc, hình như không rảnh chú ý đến nàng, nhưng là nàng cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng có chút lạnh nhạt.
Có phải là nghi ngờ nàng và Ngụy An Lương có tư tình không? Nếu như vậy thì không dễ giải thích rồi.
Chẳng qua là, suy nghĩ này lại khiến nàng nghĩ, nếu Hoàng Phủ Cẩn vì chuyện này mà mất hứng, vậy chứng tỏ là người đang ghen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc