Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 663

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Doãn Thiếu Đường mở to hai mắt nhìn, hết nhìn Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn Tô Mạt, Tô Mạt gật đầu.
Hắn nói to: “Này, chịu thiệt rồi!”
Hắc Xà tức giận nhìn hắn, hắn sờ sờ cái mũi, tiến đến trước mặt Tô Mạt, cười nói: “Hai đổi một, Tô tiểu thư đúng là rộng lượng.”
Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, như cười như không nói: “Nếu là Doãn công tử, ta cũng sẽ rộng lượng như vậy.”
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Ta cũng không có cái gì để đổi với tiểu thư.”
Lan Như phát tín hiệu ra, không lâu sau Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đưa nhân chứng sống kia tới.
Hắc Xà nhìn hắn một cái, hai người trao đổi tầm mắt, xác nhận là người một nhà.
Mà khiến cho Hắc Xà ngoài ý muốn là người kia lại có thể hành động bình thường, chỉ là bị điểm huyệt mà thôi.
Nhất thời ánh mắt Hắc Xà trầm xuống, hành động bình thường, nhưng không tự sát, điều này chứng tỏ người này vô cùng có khả năng đã phản bội, dù không phản bội, cũng có khả năng là đã sợ ૮ɦếƭ rồi.
Lưu Hỏa trao đổi ánh mắt với Tô Mạt, sau đó buông người kia ra.
Người kia đi đến bên cạnh Hắc Xà, nâng cánh tay phải để ngang ***, đầu gối chân trái chạm xuống đất, hành lễ.
Tô Mạt tò mò nhìn hắn, trước mặt kẻ địch, vậy mà vẫn làm như vậy, thật là một tổ chức chặt chẽ.
Hắc Xà hừ một tiếng, điểm vài cái trên người kia, đáng tiếc là không thể giải huyệt được, không khỏi có chút nóng nảy.
Hoàng Phủ Cẩn giơ tay, cách không điểm vài phát, giúp người kia giải huyệt, thản nhiên nói: “Các ngươi đi đi, bình mình ngày mai, đến đây trao đổi Yêu Xà cô nương.”
Hắc Xà tức giận nhìn hắn và Tô Mạt, lại liếc nhìn Yêu Xà một cái, vô cùng không muốn.
Yêu Xà âm trầm trừng hắn, hắn đành oán hận dậm chân, dẫn theo người kia đi.
Hắn vừa đi, những con rắn quấn lấy Ngụy An Lương cũng đi theo.
Nhìn bộ dạng chật vật của Ngụy An Lương, Tô Mạt biết hắn cảm thấy thất bại, ngẫm lại cũng đúng, gia tộc thần bí trong giang hồ, chống lại hắc bang dân gian, bên mạnh bên yếu, tất nhiên không cần phải nói cũng biết.
Ngụy An Lương cũng không cần buồn phiền, dù sao mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, sở trường khác nhau rồi.
Những bạch y nhân đó dù có lợi hại hơn nữa, cũng không dám trắng trợn chạy đến *** trước công chúng, mà Tào bang của hắn lại dám mấy ngàn người đánh nhau trên sông, máu chảy thành sông, quan phủ lại phải kiêng kị vài phần.
Hoàng Phủ Cẩn và Thẩm Tam trò chuyện vài câu, cảm ơn bọn họ đã quan tâm, bảo bọn họ đi nghỉ đi.
Ngụy An Lương không yên lòng liếc nhìn Tô Mạt một cái, thấy nàng không hoài nghi mình, rồi mới cùng Thẩm Tam rời đi.
Tô Mạt giải huyệt đạo cho Yêu Xà, sau đó ném cho nàng ta mấy viên thuốc, “Dùng để áp chế độc tính.”
Sắc mặt Yêu Xà khẽ đổi: “Còn chưa đến thời gian độc phát tác.”
Tô Mạt mỉm cười, “Tuy rằng chưa đến, nhưng độc tính sẽ ăn mòn cơ thể.”
Ánh mắt Yêu Xà lóe lên, hiện lên sự sợ hãi.
Tiểu nha đầu này, tuổi còn nhỏ, nhưng ngược lại có rất nhiều kinh nghiệm giang hồ, hơn nữa lại giảo hoạt, thủ đoạn độc ác.
Nàng ta lườm Nhạc Phong Nhi đang được Lan Như đỡ, cười lạnh nói: “Tô tiểu thư thông minh như thế, sao vẫn còn giữ nữ nhân này bên cạnh?”
Nàng ta thoáng nhìn qua Hoàng Phủ Cẩn, lại nói: “Ngày Lan Nhược bị bắt, các ngươi không hỏi nàng ta gì sao?”
Ánh mắt Tô Mạt nheo lại, nàng hoài nghi Nhạc Phong Nhi biết điều gì đó, nhưng lại không nói thật, ít nhất là không lên tiếng cảnh báo, cố ý để Lan Nhược bị bắt.
Nàng nhìn Yêu Xà, “Ý của ngươi là muốn nói rằng, là nàng ta cấu kết với các ngươi, mật báo cho các ngươi, để các ngươi thuận lợi mai phục, đánh lén chúng ta sao?”
Yêu Xà cười mà không nói: “Tùy vào suy nghĩ của tiểu thư thôi.”
Nếu nói như thế, thì tuyệt đối không có khả năng.
Tuy rằng Nhạc Phong Nhi có tâm tư riêng, nhưng nếu là cấu kết với Bạch y nhân thì nàng ta không dám.
Ít nhất là hiện giờ không có cái bản lĩnh đó.
Tô Mạt bảo Lan Như nhường phòng cho Yêu Xà, hai nàng ở một phòng, để Nhạc Phong Nhi ngủ ở phòng trong của nàng, tránh cho Yêu Xà lại giở trò quỷ gì đấy.
Vì không muốn thể hiện rằng mình quá mức lo lắng, nàng bảo Hoàng Phủ Cản và Lưu Vân Lưu Hỏa cứ đi nghỉ đi, không cần canh cho nàng.
Yêu Xà khoanh tay, cười cười nhìn nàng, sau đó nhìn bên ngoài, ngáp một cái, đi đến trước mặt Tô Mạt nói: “Chi bằng ta giúp ngươi loại bỏ Nhạc Phong Nhi, ngươi cũng không cần quan tâm đến nữa.”
Tô Mạt hiểu ý nàng ta, thản nhiên nói: “Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, ta chưa từng lo lắng về nàng ta.”
Yêu Xà cười duyên nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng ta sẽ làm cho vương gia của ngươi thay lòng đổi dạ sao?”
Tô Mạt nhướn mày, tự tin nói: “Nếu như hắn có thể thay lòng đổi dạ, thì sẽ không còn là của ta nữa rồi.”
Huống hồ nếu Nhạc Phong Nhi có thể khiến hắn thay lòng đổi dạ, dù nàng có giết Nhạc Phong Nhi, thì cũng có nữ nhân khác khiến hắn thay lòng đổi dạ.
Nàng mới không cần buồn lo vô cớ như vậy.
Nếu muốn đề phòng cẩn thận, quan trọng nhất là phải đề cao mình lên.
Yêu Xà kinh ngạc nhìn nàng, tuổi còn nhỏ, mà đối với chuyện tình cảm ngược lại hiểu rất rõ.
Có biết bao võ lâm hào kiệt, tuy rằng oai phong một cõi, hô phong hoán vũ, nhưng cuối cùng đều thất bại bởi chuyện tình cảm.
Tiểu nha đầu này, quả nhiên là làm được chuyện lớn.
Yêu Xà cười cười, “Ta gọi là Mị Kiều, làm quen một chút.”
Không nghĩ tới kẻ địch lại chủ động làm quen với mình như vậy, Tô Mạt cũng không ngạc nhiên, gọi một tiếng Mị cô nương.
Mị Kiều cười duyên nói: “Ngươi vẫn nên gọi ta là Mị tỷ tỷ đi, nếu có một muội muội như ngươi, ta thật sự là có không ít điều vui vẻ.”
Nghe nàng ta nói vậy, ngược lại Tô Mạt không muốn đi ngủ, nàng cười nói: “Một khi đã vậy, mời Mị tỷ tỷ ngồi. Dù sao thì trời cũng đã sáng, cơn buồn ngủ cũng qua rồi, chi bằng ngồi uống chút gì đó.”
Nàng bảo Lan Như đi chuẩn bị.
Lan Như cũng ngạc nhiên về sự biến hóa này, cười nói: “Tiểu thư, có cà phê và bánh ngọt.”
Đây là do Tô Mạt lúc nhàm chán đột nhiên nhớ tới, nói là muốn uống cà phê ăn điểm tâm.
Cà phê là cống phẩm của Đại Chu từ hải ngoại, nhưng mà mọi người không biết dùng, hơn nữa cũng không quen uống, tình nguyện dùng trà.
Cho nên cơ bản là không tiến cống rồi.
Sau này Tô Mạt ngẫu nhiên nói ra, Hoàng Phủ Cẩn lấy ra từ đại nội, nàng liền thể hiện một lần, còn dạy cho tỷ muội Lan Nhược.
Về sau Hoàng Phủ Cẩn liền chú ý đến, cho người thu mua từ hải ngoại, dù sao nàng cũng không cần nhiều lắm, cũng chỉ là ngẫu nhiên hứng lên muốn uống, dù giá có lên tới hoàng kim thì cũng không là gì.
Lan Như ở một bên nghiền cà phê, sau đó dùng bếp nhỏ nấu lên, mặt khác còn có điểm tâm làm từ trước.
Không lâu sau, cả gian phòng đều là mùi cà phê cùng mùi hương ngọt ngọt của điểm tâm.
Mị Kiều ngạc nhiên đi qua nhìn thử, “Đây là cái gì?”
“Có thể lần đầu uống sẽ không quen, tỷ tỷ có thể nếm thử xem, nếu thích, sau này có thể thường tới.”
Tuy rằng là kẻ địch, nhưng kết giao cùng với kẻ địch, có đôi khi cũng là một loại đầu tư.
Huống hồ Mị Kiều cũng không phải là người đứng sau màn, nhiều lắm cũng chỉ là thuộc hạ thôi.
Lan Như nấu xong cà phê, dùng cốc sứ có quai cầm để đựng, bên dưới còn có một cái địa nhỏ cùng bộ với cốc, bên trong còn có một chiếc thìa bạc cán dài.
Bưng lên cà phê và điểm tâm, dao bạc dĩa bạc, ngoài ra còn có đường hoa ai, không có sữa bò nguyên chất, đã có sữa bò tinh chế.
Là Tô Mạt bảo Hồ Tú Hồng Và A Cổ Thái dùng phương pháp độc nhất luyện thành, thuận tiện mang theo, hơn nữa cũng không dễ bị hỏng.
Tô Mạt điều chỉnh hương vị cốc của mình, chậm rãi thưởng thức, Mị Kiều nhìn nàng một cái, liền bưng cốc của mình lên, vén khăn che mặt uống một ngụm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc