Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 662

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Quả nhiên những lời này đã khiến hắc y nhân kia kích động, hắn hừ một tiếng, “Được, bổn tọa đổi với ngươi!”
Tô Mạt vỗ tay, “Thời gian, địa điểm.”
Lúc này vang lên một tiếng còi chói tai, giọng nữ nhân truyền đến, “Hắc Xà, không được đồng ý.”
Thì ra gọi là Hắc Xà? Tô Mạt cười cười nhìn hắn, bộ dạng ngây thơ đáng yêu, giống như một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi.
“Sao nào, có muốn đổi hay không?” Tô Mạt ung dung nhìn hắn.
Biết rõ nhược điểm của kẻ địch, như vậy càng dễ ra tay.
Nàng còn tưởng rằng tất cả bọn họ đều không sợ ૮ɦếƭ, mỗi lần bị bắt đều uống thuốc độc, cả đám đều thấy ૮ɦếƭ không sờn.
Thật ra vẫn còn có người để ý, ví dụ như Hắc Xà này, ngay cả Thiên Diện Yêu Xà cũng vậy.
Là người thì sẽ có tình cảm, đối với kẻ địch thì có thể tàn nhẫn vô tình, nhưng đối với đồng đội của mình, vẫn có tình cảm bình thường của con người.
Không lâu sau, Thiên Diện Yêu Xà liền xuất hiện, nhảy qua tường, rơi xuống ngay dưới chỗ đèn ***g.
Nàng ta toàn thân là y phục màu trắng, trong gió lạnh đêm thu, bay bay như ma quỷ.
Trên mặt cũng che bằng lụa trắng, diện mạo như ẩn như hiện, nhưng không thể nhìn rõ.
Lúc này, nha dịch trong trạm dịch đã sớm ngủ hết, dù có biết, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không nhô đầu ra xem.
Đã không có lá gan, thì cũng không có năng lực.
Cho nên bọn họ cầm đuốc chiếu sáng ở đây, cũng sẽ không có người nào tới hỏi.
Vóc dáng Yêu Xà thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, khi hành động thân hình như rắn nước mềm mại không xương, xuất ra phong tình vạn chủng.
Lan Như bước lên trước ngăn cản nàng ta, khiến cho nàng ta không thể hội hợp cùng với Hắc Xà.
Tô Mạt cười nhẹ, “Ngươi đến đây còn không bằng là vụng trộm qua bên kia giết đồng bọn thì hơn.”
Yêu Xà tức giận không nhẹ, thổi bay khăn che mặt, hừ một tiếng, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết tâm tư giảo hoạt của ngươi sao? Tất nhiên ở đó sẽ có mai phục lớn hơn, đã chuẩn bị tốt mọi thử, chỉ chờ chúng ta nhảy vào.”
Tô Mạt hơi gật đầu, “Không sai, vị tỷ tỷ này thật sự là thông minh, chẳng qua là các ngươi không phải là có *** sao, uy lực rất lớn, còn mạnh hơn của ta vài lần.”
Hai vai Yêu Xà khẽ run, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, lần trước không nổ ૮ɦếƭ nàng ta, bây giờ chính mình nếu còn ngây ngốc tiến lên, ***ng phải trận địa phích lịch đạn, thì đó chính là đường ૮ɦếƭ.
”Chỉ còn ba đến năm ngày nữa thôi.”
Ba đến năm ngày nữa, độc trong người Yêu Xà sẽ phát tác.
Quả nhiên đầu ngón tay Yêu Xà run lẩy bẩy, sắc mặt cũng không tốt.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, nói: “Cẩn ca ca, không bằng đem nhân chứng sống kia đổi lấy Nhạc cô nương, còn mời vị tỷ tỷ này tạm thời làm khách quý, lại đổi Lan Nhược về.”
Hắc Xà tức giận nói: “Không được! Các ngươi đưa giải dược cho nàng, ta sẽ thả nữ nhân này.”
Tô Mạt giang tay, vô tội nhìn hắn, “Vậy thì không được.”
Yêu Xà cười cười, giọng nói kiều mỵ, “Nếu Tô tiểu thư đã để mắt tới ta như vậy, thì ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong liền đưa tay muốn vuốt má Tô Mạt.
Thân hình Hoàng Phủ Cẩn nhoáng lên, kiếm trong tay liền đánh về phía nàng ta, Yêu Xà biến sắc, vội vàng dừng tay lại, liếc xéo hắn một cái, tuy rằng cách khăn che mặt, nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt câu hồn của nàng ta, “Vương gia cũng quá nóng nảy rồi, hiện giờ ta đã là cá trên thớt, nào dám làm gì chứ.”
Nàng ta bước về phía Hoàng Phủ Cẩn, nhẹ nhàng chuyển động vòng eo, “Sao nào, vương gia có muốn làm vậy với ta không?”
Cơ thể mềm mại của nàng ta muốn dựa vào.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không khách khí với nàng ta, thuận tiện liền điểm huyệt nàng ta.
Tất cả mọi người không đoán được hắn lại làm như vậy, vốn là mọi người đều cho rằng hắn sẽ dùng ngôn từ chính nghĩa ngăn nàng ta lại, nói nàng ta hãy tự trọng.
Hắc Xà gầm nhẹ một tiếng, Yêu Xà cũng không dám tin nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn chắp tay, “Xin lỗi.”
Điểm huyệt đạo của nàng ta, để nàng ta yên tĩnh một chút, nếu không thì quá phiền phức.
Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam đứng bên kia bày ra vẻ mặt H**g phấn và tò mò, nhìn cái này xem cái kia, sau đó hai người nói chuyện vài câu, nghiễm nhiên là bộ dạng chưa từng thấy qua giang hồ báo thù bao giờ.
Doãn Thiếu Đường chạy đến trước mặt Yêu Xà, đưa tay lấy xuống khăn che mặt của nàng ta.
Hắc Xà ở đối diện gầm lên, không nhịn được đánh về phía Doãn Thiếu Đường.
Cao thủ quyết đấu điều tối kỵ là phân tâm, hắn phân tâm như vậy, Hoàng Phủ Cẩn lập tức nắm lấy thời cơ, tấn công từ bên sườn, liền đoạt Nhạc Phong Nhi về.
Hắc Xà thấy đã mất đi tiên cơ, càng thêm oán hận Doãn Thiếu Đường, sống ૮ɦếƭ tấn công về phía hắn, Doãn Thiếu Đường cuống quít chống đỡ, Thẩm Tam cũng ra tay giúp đỡ.
Hai người công phu tuy không tầm thường, nhưng đối mặt với chiêu thức âm ngoan độc ác của Hắc Xà thì lại không có kinh nghiệm, mới được vài chiêu đã có chút chật vật.
Ngụy An Lương muốn tiến lên hỗ trợ, Hắc Xà huýt sáo một hồi, lập tức từ chỗ tối có mấy con rắn lớn bò tới quấn lấy hắn.
Ngụy An Lương không thể giải quyết nhiều rắn như vậy một lúc, nhưng cũng không gặp nguy hiểm.
Tô Mạt và Lan Như đứng một bên không có ý định giúp đỡ.
Doãn Thiếu Đường bị Hắc Xà tấn công luống cuống chân tay, hắn cầu cứu Tô Mạt, “Tô tiểu thư, cứu mạng!”
Nhìn bộ dạng vô dụng của hắn, Lan Như bĩu môi, không có lệnh của Tô Mạt, nàng sẽ không tự tìm phiền toái.
Hoàng Phủ Cẩn định giao Nhạc Phong Nhi cho Lan Như, hắn đi giúp đối phó với Hắc Xà, Nhạc Phong Nhi lại đột nhiên tỉnh lại, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở, thể hiện rằng nàng ta vô cùng sợ hãi.
Cả người nàng ta run rẩy, Hoàng Phủ Cẩn an ủi hai câu rồi để Lan Như đưa nàng ta trở về.
“Ta không muốn, ta không muốn ở một mình, có, có rắn độc...” Ánh mặt Nhạc Phong Nhi hoảng sợ.
Tuy rằng Lan Như không muốn để ý tới nàng ta, nhưng lại không muốn để nàng ta bám lấy thiếu gia, một chưởng đánh ngất nàng ta, lại liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không trách nàng, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói với Hắc Xà, “Vẫn là nên dừng tay lại đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hắc Xà lại không muốn, hiện giờ đã mất con tin là Nhạc Phong Nhi, trong tay hắn đang thiếu một người.
Cho nên công kích của hắn càng thêm điên cuồng, Doãn Thiếu Đường mấy lần suýt bị hắn bắt được, may là Thẩm Tam có vài chiêu gian trá, đánh bất ngờ cứu được hắn.
Tô Mạt nhíu mày, võ công của Thẩm Tam nàng có thể nhìn ra được một điểm, nhưng mà còn Doãn Thiếu Đường thì lại vẫn không nhìn ra, công phu của hắn rất hỗn loạn, nào là Thiếu Lâm Tự, phái Võ Đang, Không Động, đông một Pu'a tây một gậy, mà luôn học tốt được một hai chiêu, có thể giúp hắn gặp dữ hóa lành.
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, hắn gật đầu với nàng, bày tỏ mình đã nhìn qua, sau đó vươn người nhảy qua, giải vây cho Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam.
Thẩm Tam tự nhận mình chỉ là một công tử thế gia, so với các công tử khác thì công phu của hắn rất tốt, mà so với các công tử danh môn võ lâm thì khí chất và dung mạo của hắn lại càng tốt hơn.
Hiện giờ mới thấy, có biết võ công là hơn các công tử bình thường nhiều lần rồi.
So với Hoàng Phủ Cẩn thì căn bản là không cùng đẳng cấp.
Hắn ngượng ngùng lui ra, chắp tay nói cảm ơn.
Hoàng Phủ Cẩn đối đầu với Hắc Xà, trận đánh này hai bên ngang nhau.
Chẳng qua là nếu so về thực lực, tất nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tốt hơn, hơn nữa Hắc Xà đã không còn ý chí chiến đấu, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, nói: “Ngươi vẫn là nên quay về đưa Lan Nhược về đây, bổn vương đảm bảo đến lúc đó sẽ giao cả nhân chứng sống kia, thuốc giải và Thiên Diện Yêu Xà trả lại cho ngươi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc