Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 66

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn nắm chặt nắm đấm, *** đau âm ỉ, chưa từng trải qua cảm giác như vậy.
Tiểu ác ma này, nếu nàng thực đi, hắn nhất định sẽ cho nàng đẹp mặt.
Nếu nàng đã không coi mình là đứa nhỏ, không muốn nhận lấy sự cưng chiều của một đứa nhỏ cần có, hắn liền cho nàng sự lãnh khốc bá đạo, làm cho nàng biết cái gì mới thật là ***.
Nhìn hắn tựa hồ đã tới điểm giới hạn muốn nổi điên bạo ngược, Tô Mạt đột nhiên cười rộ lên, nàng mới không có ngốc như vậy, lúc nam nhân đang muốn nổi điên lại đối chọi, người bị thương chỉ là chính mình thôi.
Nàng ì cười hì hì nói:“Không thể được. Ngươi đã cứu ta, ta còn thiếu ngươi nhiều tiền như vậy. Ta muốn báo đáp ngươi, tự nhiên muốn đi theo ngươi.”
Nàng rất nổi tiếng là chọc người ta tức ૮ɦếƭ không cần đền mạng a. Ông nội đã phong tặng cho nàng.
Tĩnh thiếu gia tuy rằng vẫn nổi giận, nhưng trong lòng thả lỏng một chút. Tiểu nha đầu này coi như có lương tâm, nếu không hắn thật muốn không khách khí với nàng rồi.
Chỉ là bị nàng chọc tức giận đến nỗi muốn có cảm giác từ bỏ.
Hắn cơ hồ có thể hiểu được nỗi thống khổ của Lưu Hắc Hổ.
Tô Mạt nhảy xuống giường, chỉnh lại vạt áo, khoanh tay đi thong thả hai bước, nghiêm trang nói:“Tĩnh thiếu gia, cứ như vậy đi, chúng ta đã nói trước rồi đó, hai ta là bằng hữu, là đồng bọn, ngươi có bất cứ chuyện gì, ta sẽ toàn lực ứng phó giúp ngươi. Nay ngươi thuận buồm thuận gió, cũng không gì cần ta giúp. Ta đây sẽ nghĩ cách kiếm nhiều tiền, cho ngươi mở rộng việc làm ăn buôn bán. Chờ ngươi có cái khác cần đến, ta lại báo đáp ngươi không tiếc mạng sống a.”
Nàng nói giống như đi ngắm hoa xem diễn nhẹ nhàng thoải mái như đi chơi vậy.
Tĩnh thiếu gia vừa bị nàng tức giận đến ૮ɦếƭ đi sống lại, nay lại dở khóc dở cười, lại vẫn là bày sắc mặt, hừ một tiếng,“Nếu ta không đáp ứng thì sao.”
Tô Mạt a một tiếng, nhảy lên giường nhìn thẳng hắn,“Ngươi muốn đuổi ta đi? Điều này không được.”
Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng, thở phì phì nhìn nàng,“Tiểu nha đầu, ngươi bỏ cái kiểu ‘chiếm được tiện nghi lại còn khoe mã’ đó đi.”
Tô Mạt cười hắc hắc, lộ ra răng sữa tuyết trắng thật nhỏ,“Tĩnh thiếu gia, sau hai năm, lúc ngươi đếm những ngân lượng bạc óng ánh, ngươi sẽ biết. ‘Được tiện nghi còn khoe mã’, tuyệt đối là ngươi.”
Nàng nhảy xuống giường, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nghiêng người nói:“Đầu năm nay, làm cái gì không cần tiền dùng đến tiền a? Chiêu binh mãi mã, rất đắt đó!”
Nói xong, xoay người, ngẩng đầu ưỡn *** ra cửa.
Chiêu binh mãi mã? Tĩnh thiếu gia bị nàng làm kinh sợ ! Tiểu nha đầu này làm sao lại có ý niệm quỷ quái trong đầu?
Nếu không phải ánh mắt hắn sắc bén, cơ hồ quên mất lúc gần đi nàng còn liếc nhìn hắn, còn có trong mắt kia hiện lên tia sáng giảo hoạt.
Đáng ૮ɦếƭ! Vốn tưởng trêu đùa nàng chút, kết quả bị nàng đùa giỡn !
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, chậm rãi ngồi xuống, ngồi xuống.
Lúc này giọng nói của A Lí không nhanh không chậm truyền đến,“Thiếu gia, thời điểm tinh thần không yên, trước phải ngồi thiền tu tâm, không thể mạnh mẽ luyện công, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma .”
Tĩnh thiếu gia hoàn toàn bạo nộ rồi,“Cút!”
Luôn bình tĩnh lạnh nhạt, bộ dáng Tĩnh thiếu gia luôn bày vẻ tránh ra chớ gần, đột nhiên phát ra tiếng gầm lên giận dữ như vậy, đem Hồ Tú Hồng bọn họ hoảng sợ, nhất là Thủy Muội. Bọn họ kinh ngạc nhìn Tô Mạt,“Ngươi, ngươi rốt cuộc nói với hắn cái gì ?”
Tô Mạt vẻ mặt vô tội, cười đến vô hại, buông tay nói:“Nói cái gì? Ta cái gì cũng chưa nói a.” Hiện tại thật tốt a, đắc tội Tĩnh thiếu gia một cái, cả nhà đều vui vẻ a.
Miễn cho hắn dám không nói thật đối với nàng, còn muốn lừa nàng. Ai nha, nhà của ta làm buôn bán nha, có hơn mười gian cửa hàng nha!
Lừa quỷ!
Không cho hắn trả giá chút ít, hắn cũng không biết nàng lợi hại.
Giấu diếm nàng? nếu về sau này, nàng thật sự quyết định đi theo hắn, mới ý thức được hắn giấu diếm, đùa giỡn tâm cơ với nàng, vậy chính mình chẳng phải là ૮ɦếƭ thẳng cẳng rồi sao?
Nàng - Tô Mạt cũng không muốn làm cái gì khí phi bị chồng ruồng bỏ, làm không được nữ hoàng nữ vương, ở nhà cũng muốn xưng vương xưng bá a. Nếu không sao có thể làm thất vọng danh xưng “ tiểu bá vương” từ nhỏ được mệnh danh a?
Tô Mạt tâm tình tốt ăn điểm tâm hoa đào, chân nhỏ lắc lư ***ng chân ghế, Thủy Muội nay đã có tự giác chiếu cố nàng, rót cho nàng chén nước sơn tra mật đường,“Tiểu thư, ngươi uống chút nước ngọt, kẻo nghẹn .”
Tô Mạt khoát tay,“Sẽ không, sẽ không.”
Nhớ tới bộ dạng Tĩnh ác ma kia tức giận muốn điên mất, nàng liền cảm thấy buồn cười, con người nàng ân oán rõ ràng nhất, có ân nàng nhất định báo, thù địch cũng nhất định trả.
Chuyện lúc trước hắn ở trong đám bụi cỏ khô kia khi dễ nàng, nàng đã ghi nhớ.
Lúc này A Lí đi tới, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, Tô Mạt cười ha ha, chỉ vào hắn,“Ngươi, ngươi đi chọc hắn, làm...... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ......”
Lúc này A Lí đi tới, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, Tô Mạt cười ha ha, chỉ vào hắn,“Ngươi, ngươi đi chọc hắn, làm...... Khụ khụ khụ khụ khụ khụ......”
Vui quá hóa buồn, một miếng đào giòn mắc ở cổ.
Thủy Muội vội vàng chạy tới vuốt lưng, lại lấy nước, Hồ phu nhân gấp đến độ nói:“Ngươi nói, ngươi đứa nhỏ này, ăn gấp gáp vậy làm gì chứ, ăn điểm tâm còn nói chuyện.”
Hồ Tú Hồng bĩu môi, hừ nói:“Cái này gọi là ác giả ác báo. Khi dễ Tĩnh thiếu gia, khẳng định sẽ báo ứng đó.”
A Lí tiến lên, truyền nội lực, đẩy miếng đào giòn phun ra ngoài, sau đố hắn thu tay lui xuống.
Tô Mạt trừng mắt nhìn Hồ Tú Hồng một cái, đứa nhỏ này cũng cần dạy dỗ lại, cứ có việc xảy đến liền giúp đỡ Tĩnh ác ma, không được, nàng phải nghĩ biện pháp đem Tiểu Cầu Vồng kéo về bên người mình.
Nàng đăm chiêu ủ dột nói:“Được rồi, còn nói là tỷ muội tốt. Ngươi mới là có người khác giới lập tức không có nhân tính.”
Hồ Tú Hồng bị nàng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, phùng má nói:“Tô Mạt, ta không tốt với ngươi nữa.”
Nói xong giẫm mạnh xuống chạy ra, đi boong thuyền tìm Hồ đại phu đang cùng người trèo thuyền nói chuyện.
Hồ đại phu cười đem nữ nhi ôm trong lòng,“Ai khi dễ Hồng Nhi ?”
Hồ Tú Hồng thở phì phì nói:“Còn có ai, bảo bối đồ nhi của người đó.”
Hồ đại phu vuốt râu cười ha ha,“Mạt Mạt tại sao khi dễ ngươi ?”
Hồ Tú Hồng quyệt miệng,“Nàng vu tội ta thân với Tĩnh thiếu gia hơn thân với nàng ta.”
Hồ đại phu cười ha ha, vuốt bím tóc nữ nhi, thấp giọng nói:“Điều này chứng minh tiểu nha đầu đó sợ hãi, không phải thật sự nói ngươi.”
Vị tiểu thư này, thật sự không đơn giản đâu.
Rất nhiều thời điểm, ấn tượng của tiểu hài tử là ăn sâu bén rễ .
Tô Mạt tới chậm, Tĩnh thiếu gia cùng Hồ Tú Hồng khẳng định quen biết sớm hơn. Vài người luôn luôn ở cùng nhau, thời gian lâu dần, chờ lớn lên một chút, khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm. Tĩnh thiếu gia tuấn mĩ xuất sắc như vậy, nữ hài tử rất khó chống đỡ.
Chỉ có một biện pháp, chính là từ nhỏ bắt đầu ra tay, sớm một chút đem này ‘thích Tĩnh thiếu gia’ chứng thực cái tội danh đó, tạo trong lòng ở đứa nhỏ một dấu vết khó phai. Tự nhiên mà vậy, về sau trưởng thành trong cuộc sống, nàng ta sẽ có một loại quan niệm, không thể thích Tĩnh thiếu gia.
Đương nhiên cái này cũng phải nhìn người, nếu là tính phản nghịch quá nặng, ngươi không cho ta thích, ta cứ thích.
Nhưng là Tô Mạt nhìn thấu bản tính Hồ Tú Hồng, biết nàng ta không phải như vậy . Như thế, liền nổi lên tác dụng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc