Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 658

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sai nha kia nhìn thoáng qua người mà bọn họ đang nghi ngờ, cao giọng nói: “Không phải là còn hai người nữa sao, sao không thấy ra đây?”
Lưu Vân trả lời: “Một cô nương bị thương ở mặt, không thích hợp ra gặp người khác. Còn một người là bằng hữu bị ho lao, sợ lây cho người khác, cũng không thích hợp ra ngoài.”
Hắn vừa nói xong, tên sai nha kia nhìn người bị bọn họ nghi ngờ động chân mày, sai nha quát: “Hừ, đừng hòng lừa được chúng ta. Người kia không phải là bị bệnh gan sao? Sao lại thành bị ho lao rồi?”
Hắn ta giống như nắm được đằng chuôi, lập tức cắn chặt không buông, “Nhanh chóng đưa hắn ta ra đây, nhìn thử xem có phải là thổ phỉ trên công văn hay không. Nói không chừng chính là cái gì Vu đấy.”
Triều đình truyền công văn xuống đuổi bắt Vu Hận Sinh, khắp nơi đều có, nhưng không ai cung cấp được bất kỳ manh mối hữu dụng nào.
“Đúng, mau đưa hắn ra cho chúng ta nhìn xem, không phải thì thôi, nếu như có vấn đề gì, các ngươi sẽ không gánh nổi đâu.” Thuộc hạ của tên sai nha kia cũng thét lên.
Một đám người hai mắt sáng lên, dựa theo kinh nghiệm khẳng định là bắt được cá lớn rồi.
Nếu những người này không chịu để cho người kia xuất hiện, liền khẳng định là có điều muốn che giấu, muốn chặn lại thì phải đổ bạc bịt miệng bọn họ, nếu không đưa ra, vậy bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội kiểm tra một chút, tóm lại lúc thì nói là bệnh gan lúc thì nói là ho lao, khẳng định là giả.
Hôm nay nhất định sẽ phát tài.
Tô Mạt liếc mắt ra hiệu cho Lưu Vân và Lưu Hỏa, hai người hiểu ý, Lưu Hỏa đến tiểu viện đưa người nọ ra.
Một lát sau, nghe được tiếng bước chân tới gần, lúc này Hoàng Phủ Cẩn đứng lên, nói với Tô Mạt: “Mạt nhi, để bọn họ xử lý, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc.”
Nói xong vươn tay ra trước mặt Tô Mạt, Tô Mạt đặt tay vào tay hắn, hai người định đi ra ngoài.
Lúc này Lưu Hỏa cùng người nọ đi vào, quần áo vải bông bình thường, mặt vàng như nến, đang cúi đầu suy nghĩ.
Người kia vẫn luôn để ý tới, dù là che dấu khá tốt, dung mạo có thể dịch dung, nhưng ánh mắt không có cách nào thay đổi.
Người của mình chỉ cần trao đổi ánh mắt là sẽ hiểu ý, người này không phải.
Hắn thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy yết hầu bị xiết chặt, cả người run lên, không thể động đậy, giống như là bị bóng đè.
Hắn lập tức nhận ra mình đã bị khống chế, định cắn độc dược ở dưới răng, lại phát hiện đầu lưỡi cũng không thể cử động.
Lưu Vân lập tức tiến lên hoàn toàn khống chế được hắn, sau đó tìm được độc dược trong miệng hắn, mấy tên sai nha kia ngẩn người ra, không hiểu tình hình lúc này, vừa định quát lớn, lúc này bên ngoài có người xông tới, nhưng lại là tùy tùng thân tín của Tri phủ đại nhân.
Tùy tùng kia lập tức tiến lên hành lễ với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt.
Hoàng Phủ Cẩn hơi gật đầu, để cho bọn họ xử lý, hắn và Tô Mạt lại đi ra ngoài.
“Sao lại, sao lại như thế này?” Tên sai nha kia vẫn mơ hồ, tùy tùng thân tín kia tát hắn một cái, “Ngươi cứ chờ ăn đòn đi, để xem lão gia sẽ xử lý ngươi thế nào, dám tùy tiện đắc tội với khách của lão gia.”
Tùy tùng thân tín của tri phủ lão gia tới, mọi chuyện liền trở thành đơn giản, bọn họ nhận sai lại giải thích, Lưu Vân phất phất tay, bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt sóng vai tản bộ trong ngõ nhỏ, nhìn những sai nha hoang mang rối rít chạy đi, hắn nói: “Mạt nhi, nàng nói xem chẳng lẽ bọn họ chỉ đến có một người thôi sao?”
Tô Mạt cười, “Cẩn ca ca, tới hai người càng tốt. Một người bị chúng ta bắt sống, một người quay về báo tin.”
Vốn bọn họ muốn thả tin tức ra, trong tay có một nhân chứng còn sống, bọn hắn sẽ không chắc chắn, cho nên phái người tới dò xét.
Sau khi điều tra thử, tuy rằng người kia là giả, nhưng người bị bắt hôm nay, chính là người thật sự còn sống.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cười nhẹ nhàng, trong lòng ấm áp vô cùng, cầm tay nàng, “Mạt nhi, ta muốn thương lượng với nàng một chuyện.”
Đang nói, có người hầu đi nhanh về phía họ, thỉnh an, rồi chuyển thiếp mời, “Hoàng Phủ thiếu gia, Tô tiểu thư, Tam công tử chuẩn bị khởi hành về nhà rồi. Nói là hai vị sẽ đi cùng chúng tôi, đặc biệt tới mời.”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, đáp lại, Tô Mạt thưởng cho hắn ít bạc vụn, sau đó quay về sai người chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Lưu Vân hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi cũng Thẩm gia, vậy nhân chứng sống kia làm sao bây giờ?”
Nếu Thẩm tam và Doãn Thiếu Đường có nghi ngờ, vậy thì sẽ phiền phức rồi.
Dù bọn họ không nghi ngờ, nhưng mang theo một người toàn thân là độc, chỉ sợ cũng sẽ khó khăn.
Tô Mạt cười nói: “Không sợ, chính là muốn để cho bọn họ đoán.”
Mặc kệ là bọn họ có nghi ngờ hay không, dù sao cũng sẽ không rườm rà.
Thứ nhất, Doãn Thiếu Đường xuất hiện quá kỳ quặc.
Thứ hai, Thẩm tam quá nhiệt tình.
Thứ ba, dựa vào việc Bạch y nhân lợi dụng Thẩm gia để vào kinh thành, trừ khi là tự nàng chứng minh bọn họ là vô tội, bị người lợi dụng, nếu không sẽ không tin rằng Thẩm gia trong sạch.
Đồ tùy thân của bọn họ không nhiều, ngoài quần áo, cũng chỉ là hộp đựng thuốc, dù sao thì mang theo tiền, đồ dùng hàng này, đều có thể đến nơi rồi mua.
Cho nên so sánh với Thẩm Tinh Tinh cố tình làm, quả thật là giống như không mang theo cái gì cả.
Một mình Thẩm Tinh Tinh cũng cần đến tận hai chiếc xe ngựa to, nàng ta lại còn ghét bỏ vì không đủ chỗ để.
Cho người tìm nha môn tới quấy rồi mấy người Tô Mạt, vậy mà lại không có động tĩnh gì, nàng ta cảm thấy vô cùng uất ức, chỉ là thể để lộ ra, dù sao mình là người đứng đằng sau, nếu để bọn họ biết, dù không làm gì nàng ta, nhưng cũng là chuyện mất mặt.
Nàng ta thịnh tình mời Nhạc Phong Nhi ngồi cùng xe, có các loại thuốc tốt, Nhạc Phong Nhi đã khôi phục, hơn nữa Hoàng Phủ Cẩn đảm bảo sẽ không để cho nàng ta không nơi nương tựa, tâm tình nàng ta liền dễ chịu hơn, khí sắc cũng tốt hơn, cùng Thẩm Tinh Tinh vừa nói vừa cười, cũng không còn cúi đầu gạt lệ nữa.
Còn cái người kia, thật ra so với người ૮ɦếƭ cũng không khác là mấy, bởi vì Tô Mạt không dám bỏ đi thuốc mê của hắn, ai biết ngoài độc dược trong răng, thì còn cái khác hay không?
Người ôm ấp suy nghĩ phải ૮ɦếƭ như thế, khẳng định là sẽ có nhiều cách, cho nên Tô Mạt không thể để cho hắn ૮ɦếƭ, không nhả ra bí mật cũng không sao, chỉ cần hắn sống là được rồi.
Nàng thi châm cho hắn, lấy thủ pháp của thiên thủ quan âm, đem mười mấy cây châm cứng cắm vào huyệt đạo của hắn, sau đó lại cho hắn dùng thuốc, khiến cho hắn muốn nuốt nước miếng cũng không được, như vậy đảm bảo muốn ૮ɦếƭ cũng không được.
Chính là chân chính trở thành hoạt tử nhân rồi.
Nàng muốn hắn còn sống, sau đó để đồng bọn của hắn biết thì càng tốt.
Ngày hôm đó, bọn họ dừng chân ở một dịch trạm.
Bởi vì khoảng cách hai đầu trấn quá xa, nơi này lại có chút hoang vắng, lẻ loi chỉ có một dịch trạm.
Trời đã tối, dù có đi tiếp cũng không được chỗ đông người hơn, cho nên Thẩm tam và Ngụy An Lương thương lượng, ở chỗ này tìm chỗ nghỉ.
Tuy rằng bọn họ không lấy công văn của quan phủ, nhưng giao tình cũng không ít, lại thêm cho nhiều thêm chút bạc, tất nhiên người ta sẽ nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.
Nhạc Phong Nhi đứng bên cạnh Thẩm Tinh Tinh, nhìn nàng ta chỉ huy hạ nhân khuân vác những hòm gỗ lớn, lúc này thấy đoàn người Tô Mạt thì Lưu Vân và Lưu Hỏa đang một rương đồ, bên cạnh là người mặt vàng như nến kia đi theo.
Nhạc Phong Nhi lôi kéo Thẩm Tinh Tinh, “Thẩm tiểu thư, lần trước ta nghe nói có quan phủ đến, nhưng mà không có tác dụng gì.”
Thẩm Tinh Tinh bĩu môi, nàng ta chính là đang nổi cáu, liền chuyển đề tài, “Ai biết bọn họ đang làm cái quỷ gì.”
Mấy người chuyển đồ vào gần hết, nhanh chóng vào chỗ ở, Lan Như đã thu dọn xong, Tô Mạt đang ngồi cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc