Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 656

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ta dừng lại một lát, tiến đến gần Thẩm Tinh Tinh, hạ giọng nói: “Ta nghe Lưu Hỏa và Lưu Vân nói chuyện, cố định đều phải cho hắn gia tăng liều.”
Cái gọi là gia tăng liều chính là đồ ăn có thêm dược, hẳn là để khống chế người kia.
“Nói như vậy người kia bị bệnh là giả?” Thẩm Tinh Tinh đắc ý vì sự thông minh của mình, nàng ta phát huy bản lĩnh thiên mã hành không, suy đoán nói: “Nó không chừng là bọn họ có hành động gì đó không thể để người khác biết, Tô Mạt muốn Gi*t người diệt khẩu, nhưng mà bị người kia nắm đằng chuôi hoặc là có cái gì đó quan trọng tay hắn...Ai, nói không chừng là bảo tàng gì đó, hoặc là bí kíp võ công.”
Khi nàng được nghe kể về chuyện võ lâm giang hồ, cơ bản đều là như vậy, vì bảo tàng cùng bí tịch liền trở mặt, mỗi người đều có âm mưu riêng.
Nhạc Phong Nhi lắc đầu, mím môi nói: “Cái này thì tôi cũng không biết.” Nàng ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu thư quen biết nhiều người, chắc chắn sẽ quen biết tri phủ Tô Châu, chi bằng để cho bọn họ tới tìm ra vấn đề.”
Người của quan phủ tới hỏi, tự nhiên sẽ có phiền toái, dù không có phiền toái, cũng có thể làm cho người ta ấm ức.
Thẩm Tinh Tinh gật đầu, nếu Tô Mạt thật sự có bí mất gì đó, như vậy đây là một cơ hội tốt, có thể bắt được cán chuôi của nàng ta.
Chỉ là Thẩm Tinh Tinh xem nhẹ một vấn đề, dù nàng ta có tìm đến tổng đốc Chiết Giang chỉ sợ cũng vô dụng, bởi vì bản thân Hoàng Phủ Cẩn có di lệnh của tiên đế, có thể giám sát quan địa phương, lại được sự tín nhiệm của tân đến, hắn và Tô Mạt có quyền tự chủ hành sự.
Đừng nói là một người khả nghi, cho dù cả một đám người, quan địa phương cũng không hỏi tới.
Thẩm Tinh Tinh tự cho là khẩn cấp, thừa dịp tam ca và Doãn Thiếu Đường đang nói chuyện với mấy người Tô Mạt, liền sai tùy tùng, bảo bọn họ tìm Phỉ Thúy và Linh Đang, truyền mật tín của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn và mấy người Doãn Thiếu Đường vốn không có chuyện gì để nói, chỉ là ngại mặt mũi của Tô Mạt, liền ngồi cùng.
Thấy quan hệ của Doãn Thiếu Đường và Thẩm Tam rất tốt, bởi vì do thân phận, từ nhỏ hắn đã bị tiên đế đề phòng không thích, tự nhiên các huynh đệ không dám thân thiết với hắn.
Rồi sau đó hắn học võ, lại mang binh đại chiến, giống như hung thần ác sát, mọi người thấy hắn đều sợ hãi.
Nhưng huynh đệ đi theo hắn thập tử nhất sinh, đối với hắn đều là khâm phục và thề sống ૮ɦếƭ phục tùng, lại không phải tình cảm bằng hữu bình thường.
Cho dù thái độ của hắn có thân thiện hơn, bọn họ cũng không dám vượt qua, đều tôn thờ hắn.
Mấy người Lưu Vân và Lưu Hỏa, từ sau khi đi theo Tô Mạt mấy người đó tùy ý hơn một chút, trước đây cũng rất cứng nhắc.
Bên cạnh hắn hoặc là kẻ địch, hoặc là nô bộc, cho nên không có bằng hữu.
Bằng hữu duy nhất chính là Tô Mạt.
Hắn quay đầu nhìn nàng, nàng cười nhẹ, thái độ đối với Thẩm tam và Doãn Thiếu Đường vô cùng khách khí.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, Thẩm tam có hảo cảm với nàng.
Xem ra, so với hắn nàng còn được hoan nghênh hơn rất nhiều.
Cũng đúng, một nữ hài tử thông minh hoạt bát đáng yêu như vậy, tự nhiên sẽ được chào đón, khiến cho người khác không phòng vệ.
Lúc nói tạm biệt, Thẩm tam nhiệt tình nói: “Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, nếu cần thảo được, cứ việc nói, ở đây Thẩm gia cũng có mở một hiệu thuốc.”
Tô Mạt lập tức hiểu ý của hắn đang nói người bị bệnh gan kia, cười cười: “Không cần, chúng tôi có thuốc rồi, nếu cần, phối xong phương thuốc sẽ lại đi lấy.”
Khi hai người họ cáo từ đi ra ngoài, lại thấy người nọ ở cửa hông, hắn ta hình như vô cùng không vừa ý, đang tranh chấp với Lưu Hỏa cái gì đó, trừng mắt nhìn, Lưu Hỏa trực tiếp điểm huyệt hắn.
Thấy bọn họ đi qua nhìn, Lưu Hỏa cười nói: “Hắn sinh bệnh khó chịu, cả ngày đều nói mình sắp ૮ɦếƭ, ta điểm huyệt hắn để hắn khỏi nghĩ miên man.”
Thế này lại giấu đầu hở đuôi.
Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam trao đổi ánh mắt, hai người cười cười, hội họp cùng Thẩm Tinh Tinh.
Thẩm Tinh Tinh tìm hiểu tin tức từ chỗ Nhạc Phong Nhi, hưng phấn quá mức không thu lại được.
Doãn Thiếu Đường đùa nàng: “Sao mà vui vẻ vậy? Nhạc Phong Nhi nói cho ngươi bí mật gì sao?”
Hắn thật đúng là hiểu nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh trừng mắt nhìn hắn, nàng vẫn còn giận Doãn Thiếu Đường, tên ăn chơi này, rõ ràng là quen biết tam ca hơn nữa còn là bạn tốt, nhưng thấy mình lại giả bộ không biết, lại còn khắp nơi đối nghịch với nàng.
“Không nói cho ngươi biết. Hừ!”
Bọn họ đi rồi, mấy người Tô Mạt ngồi trong phòng nói chuyện, Lan Như làm điểm tâm, nấu trà hoa quế cho nàng.
Lưu Hỏa tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, mọi chuyện đều theo kế hoạch.”
Tô Mạt cười cười, “Tốt, chúng ta ngồi chờ xem diễn trò.”
Bọn họ không thể cứ ngồi chờ bị đánh, nếu tìm không được hang ổ của Bạch y nhân, vậy thì dẫn bọn họ đến.
Đêm đó, kẻ địch phái không ít người đến tập kích bọn họ, để lại không ít thi thể, tuy rằng không có người nào còn sóng, nhưng mà bọn họ lại có thể làm ra một ngoại lệ khác.
Dù sao mọi chuyện đều có thể xuất hiện ngoại lệ, hơn nữa bọn họ bên này cũng đều là cao thủ, dùng độc giải độc, cũng dựa vào ngẫu nhiên đúng lúc cứu một người, cho dùng một phần thuốc nhỏ, cơ duyên xảo hợp, liền cứu sống được.
Người một lần ૮ɦếƭ luôn thì thôi, nhưng nếu không ૮ɦếƭ hẳn, trải qua thống khổ, sau đó sống lại, mặc kệ là có cán chuôi lớn nằm trong tay người khác, cũng không có dũng khí để ૮ɦếƭ đi.
Nếu không cũng không có những phạm nhân bị lưu đày vài ngàn dặm, trải qua cuộc sống không phải là người, heo chó cũng không bằng, lại vẫn có thể vùng vẫy sống sót.
Muốn ૮ɦếƭ, cũng cần có dũng khí rất lớn.
Đêm khuya, trong phòng của Tô Mạt vẫn để một ngọn đèn dầu, mấy người họ ở dưới ánh nến nhỏ giọng nói chuyện.
Hoàng Phủ Cẩn gõ nhẹ phía đông bắc mặt bàn, nhắc nhở bọn họ có người trốn ở đó.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Khoảng cách này, hắn cũng không nghe được chúng ta nói chuyện, trốn ở đó làm cái gì?”
Bỗng dưng, chân mày Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, phi thân ra ngoài, lúc này trong phòng vang lên tiếng hô, giống như muốn cảnh báo gì đó, lại bị người ngăn lại.
Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng đi vào phòng, dùng một cành cây nhấc một con rắn màu đen, đã bị hắn đánh choáng, ném lên bàn.
Lan Như kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng rắn để nghe trộm chúng ta nói chuyện?”
Tô Mạt vừa nhìn thấy con rắn này, liền nhận ra đó là rắn do Thiên Diện Yêu Xà nuôi, đã tấn công nàng.
Lập tức nàng có một chủ ý vô cùng tốt, bảo mọi người tiến gần đến, nàng khoa chân múa tay một hồi, chuẩn bị một chút.
Lưu Hỏa có phần nghi ngờ, “Tiểu thư, thật sự có được không?”
Tô Mạt cười cười, “Được chứ, tạm thời thử một lần, dù sao hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”
May mắn những Bạch y nhân đó chỉ tiến hành tẩy não những đệ tử, bị bắt liền muốn tự sát, nhưng không tẩy não được lũ rắn, khiến chúng nó bị bắt cũng tự sát.
Nhưng người của nàng không có ai có thể điều khiển rắn giống như Bạch y nhân, lùi để tiến, tiếp theo nàng chỉ có thể dùng dược hơn nữa hiệu quả thấp nhất.
Nàng bảo Lan Như lấy hòm thuốc ra, đem năm sáu loại thuốc bột chế vào với nhau, sau đó đổ vào mồm con rắn kia.
Không lâu sau, con rắn đó liền tỉnh dậy, nhìn thấy còn có chút mơ hồ, giống như say rượu, nó quơ quơ đầu, nhìn đông nhìn tây.
Phút chốc lại ngã xuống đất, Tô Mạt lại bảo Lan Như bón dược tiếp cho nó, nó lại nhanh chóng tỉnh lại, lập tức nhảy lên, sinh long hoạt hổ, ai cũng không tấn công, xoay người trườn ra ngoài.
Tô Mạt lập tức lấy mấy hộp son tới, đây là loại dược Hồ Tú Hồng dựa trên yêu cầu của nàng mà nghiên cứu chế tạo, bọn họ phân nhau bôi dưới mũi, lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc