Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 655

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Khắp Tô Châu đều là chỗ buôn bán của Thẩm gia, lại có biệt viện ở đây, cho nên lần này chỗ ở vô cùng tiện lợi.
Dọc đường đi Thẩm Tinh Tinh đều là châm chọc và khiêu khích, cuối cùng cũng có thể khiến Tô Mạt quang minh chính đại đi theo mình, đến ở tại biệt viện của Thẩm gia.
Nàng ta dùng hết khả năng sai người bố trí phòng Tô Mạt xa hoa một chút, để cho nàng so sánh với tiểu viện ở nông thôn, xa hoa hơn rất nhiều lần, muốn lấy chuyện đó mà khiến Tô Mạt xấu hổ.
Ai ngờ Tô Mạt căn bản không để ý tới, binh đến tướng chặn, Thẩm Tinh Tinh liên tục tiến công, muốn chế nhạo nhưng chưa từng thực hiện được, kìm nén một bụng tức giận, chỉ có thể tìm Nhạc Phong Nhi nói chuyện.
Tinh thần của Nhạc Phong Nhi ngược lại đã tốt hơn rất nhiều, không còn bộ dạng thâm cừu đại hận nữa, khiến cho Thẩm Tinh tinh giảm đi cảm giác thành tựu khi cứu vớt người khác, không tránh khỏi có chút bất mãn.
Càng đáng giận hơn là Tam ca, Ngụy An Lương, Doãn Thiếu Đường đều nói Tô Mạt tốt, khen hết cái này đến cái khác, nói nào là tính tình nàng ta tốt, lại xinh đẹp, năng lực lại tốt.
Thẩm Tinh Tinh tức giận đá cửa mắng bọn hắn vài lần, xú nam nhân, chỉ biết nhìn bề ngoài mà bị che mắt.
Một ngày cuối thu, thời tiết mát mẻ, Tô Mạt ở trong phòng đọc mật tín của A Lý.
Là tin tốt!
A Lý đã tìm được tung tích của đám Bạch y nhân, nhưng đám người đó vô cùng giảo hoạt, có vài lần thiếu chút nữa là bị mất dấu, cuối cùng xác định được vị trí của bọn hắn, vậy mà lại nằm ngay trong một khe núi ở ngoài thành Tô Châu.
Tô Mạt đã sớm lên kế hoạch cho bọn họ, không thể bứt dây động rừng, cũng không được đối đầu chính diện với kẻ địch, bởi vì những người đó đã bị tẩy não rồi, bị bắt được liền tự sát, căn bản không để cho đối phương có cơ hội bắt sống.
Cho nên Tô Mạt bảo mấy người A Lý không cần bắt sống, chỉ cần âm thầm theo dõi đám người đó, xem bọn hắn liên hệ với ai, sau đó dùng mọi cách thăm dò, nhất định phải tìm cách nhổ được tận gốc.
Nàng không thể cứ để mặc mọi chuyện như vậy, mặt khác phải nắm chắc thời gian tìm kiếm Lan Nhược.
Lan Nhược và Thủy Muội không giống nhau, nàng ấy bị bắt đi, tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói, hơn nữa với võ công của Lan Nhược, kẻ địch cũng không dễ dàng khống chế được.
Một điều quan trọng hơn là, Thiên Diện Yêu Xà đã trúng độc của nàng, không có giải dược, tự nhiên sẽ rất đau đớn, vì vậy nàng ta không dám làm điều gì quá đáng với Lan Nhược.
Mà Lan Nhược biết rõ tình huống của bản thân, đối với loại son độc này cũng có hiểu biết, vừa thấy Thiên Diện Yêu Xà cơ bản là sẽ biết được nàng ta trúng độc, đến lúc đó cũng có thể tùy cơ ứng biến.
“Lưu Hỏa, đi truyền tin cho A Lý, cần phải nhanh chóng đưa đến.”
Tô Mạt nhớ đến một kế sách, có lẽ có thể thử một lần, nhưng mà cần mọi người phối hợp.
Nàng lập tức phân phó Lưu Hỏa đi làm vài việc, trừ bọn họ ra cũng không nói cho bất kỳ ai biết.
Đến nửa đêm, A Lý tới gõ cửa, sau người còn có một đại hán, đại hán kia đang khiêng một cái bao tải, cửa vừa mở ra, bọn họ lập tức tiến vào.
Tuy rằng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở biệt viện của Thẩm gia, nhưng cũng là thiên viện, Thẩm gia ngoài phái vài người hầu tới quét dọn, hầu như không can thiệp gì vào, hơn nữa còn vì để tránh hiềm nghi, đều đã có quy củ.
Cho nên chuyện đi cửa sau, nếu muốn giữ bí mật cũng vô cùng dễ.
Huống chi biệt viện không được sử dụng nhiều, đám hạ nhân đều lén lút ăn trộm, vừa đến tối chủ nhà không gọi nữa, liền người thì đánh bạc, người thì uống R*ợ*u, cơ bản đều đã chuồn hết.
A Lý đem bao tải giao cho Lưu Vân, “Người ở bên trong.”
Lưu Vân và Lưu Hỏa lập tức dẫn người đi, A Lý đến gặp Tô Mạt.
Không lâu sau, hắn lại lợi dụng bóng đêm rời đi.
Mà toàn bộ chuyện này tự nhiên có người cố ý nhìn thấy, khi A Lý đi rồi, mấy bóng gười kia cũng nhanh chóng rời đi.
Ngày hôm sau Thẩm Tam và Doãn Thiếu Đường lại tới giải thích và cảm ơn mấy người Tô Mạt, vẫn là vì hắn không nên lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi uống R*ợ*u dẫn đến gặp chuyện, Thẩm Tinh Tinh tất nhiên không có lòng tốt như vậy, nhân cơ hội đó khoe khoang một phen.
Dù sao đúng là Tô Mạt ở tại biệt viện nhà nàng ta.
Khi mấy người đó tới, phát hiện chỗ Tô Mạt có thêm một người, nhìn người nọ sắc mặt tiều tụy, ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng có chút ngu dại.
Thẩm Tinh Tinh hiếu kỳ nói: “Tô Mạt, các ngươi từ chỗ nào thêm một người này vậy?”
Người kia ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng bình thường, sắc mặt vàng vàng, vừa nhìn là biết có bệnh.
Thẩm Tam và Doãn Thiếu Đường cũng nhìn thoáng qua, Lưu Hỏa lập tức tiến lên phía trước nói: “Đây là một huynh đệ bằng hữu của ta, bị bệnh, muốn cầu tiểu thư xem bệnh giúp hắn.”
Thẩm Tinh Tinh vẻ mặt hoài nghi, “Bệnh gì? Sao mặt lại vàng như vậy?”
Lưu Hỏa thuận miệng nói tên chứng bệnh Tô Mạt đã sắp xếp: “Bệnh gan.”
Doãn Thiếu Đường a một tiếng, “Bệnh gan nhưng cũng lây cho người khác.”
Lưu Hỏa oán thầm trong bụng, rõ ràng là bệnh truyền nhiễm, hiển nhiên là do Tô Mạt dạy hắn.
Ý của Tô Mạt là, bệnh truyền nhiễm là một loại bệnh, có thể lây bệnh cho người khác, như vậy bọn họ sẽ sợ hãi, cơ bản là không dám tới gần.
Quả nhiên là Thẩm Tinh Tinh hoảng sợ, quát to một tiếng, nhảy ra ngoài, trách mắng Lưu Hỏa, “Sao ngươi không nói sớm?”
Lưu Hỏa nói: “Thẩm tiểu thư cũng không cho tôi thời gian nói rõ.”
Nói xong liền đỡ người kia đi, Thẩm Tinh Tinh ngay cả sân viện cũng không dám ở lại, chỉ sợ lây bệnh, nói không chừng mấy người Lưu Hỏa cũng bị như vậy, nàng ta nhìn Thẩm tam và Doãn Thiếu Đường, “Tam ca, chúng ta vẫn là nên đi thôi, đừng...”
Thẩm tam trưng lên nụ cười yêu mị, “Muội về trước đi, không có việc gì đâu, vừa mới tới, hẳn là sẽ không lây cho muội.”
Thẩm Tinh Tinh liền dậm châm, “Lây cho các huynh cũng không được.”
Doãn Thiếu Đường có lòng tốt nói: “Không dễ dàng lây bệnh như vậy đâu, chỉ cần không cùng ăn cơm với hắn là được rồi, hơn nữa cũng không phải là không thể chữa được.”
Thẩm Tinh Tinh thoáng thở nhẹ ra, nhưng vẫn còn căng thẳng, thấy Lưu Hỏa đỡ người kia đi vào phòng nhỏ trong góc, mà không phải là nhà chính, liền buông được lo lắng.
Nghĩ rằng Tô Mạt khẳng định cũng là sợ ૮ɦếƭ, nàng có thể chữa bệnh cho người, tuyệt đối sẽ vô cùng chú ý, lá gan nàng ta lớn hơn lền đi tìm Nhạc Phong Nhi.
Mấy người Tô Mạt ở lại trong phòng nói chuyện với Thẩm tam, nói chuyện dùng trà, thương lượng chính sự.
Lần này không đợi Thẩm Tinh Tinh tìm đến Nhạc Phong nhi, nàng ta đã chủ động đi ra đón, trên mặt đều là vui mừng, “Thẩm tiểu thư hôm nay đặc biệt xinh đẹp.”
Thẩm Tinh Tinh vô cùng hưởng thụ, vẫn nói một câu: “Bản tiểu thư có ngày nào không đẹp đâu.”
Thấy Nhạc Phong giờ không còn khóc lóc, phần mặt bị bỏng cũng đã tốt hơn nhiều, hiện giờ nhìn cũng không quá đáng sợ nữa, đang dần khôi phục, lại thêm dược tính của thuốc vô cùng tốt, chỉ cần chú ý điều dưỡng, quả thật là không lưu lại sẹo.
“Cái đó, dạo này Tô Mạt đối với người tốt hơn sao?” Thẩm Tinh Tinh có chút hoài nghi, Nhạc Phong Nhi tâm tình tốt như vậy, ngược lại có chút khác thường.
Nhạc Phong Nhi thẹn thùng cười, “Thẩm tiểu thư cũng không phải không biết, đâu thể tốt hơn được chứ.”
Tô Mạt cũng không muốn nhìn thấy nàng, Lan Như cũng ngăn không cho nàng xuất hiện trước mặt Tô Mạt, này có thể nói là tốt sao?
“Cái tên ma ốm kia là ai?” Thẩm Tinh Tinh bắt đầu tò mò.
Nhạc Phong Nhi nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài không có ai, nàng ta nói khẽ, “Tôi cũng không biết, nửa đêm qua, có người tới gõ cửa, sau đó buổi sáng hắn liền ở đấy.”
Thẩm Tinh Tinh khinh thường nói: “Nhìn là biết có chỗ kỳ lạ, khẳng định là không phải người tốt đẹp gì.”
Nhạc Phong đè thấp giọng nói: “Tôi cũng biết, người đó nhìn không giống bằng hữu của Lưu Hỏa, ngược lại như là...”
“Giống cái gì?” Hai mắt Thẩm Tinh Tinh sáng lên, giống như nhìn thấy bí mật nào đó.
Nhạc Phong Nhi do dự một chút, “Tôi cũng chỉ là suy đoán, tôi cảm giác hình như người đó bị bắt đến, nói là bằng hữu, chẳng qua là để che dấu hành tung mà thôi. Hơn nữa...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc