Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 654

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thẩm Tinh Tinh vừa thấy Tam ca bình thường vẫn yêu thương mình vậy mà lại đứng về phía kẻ địch, quả thật là làm nàng ta bị tổn thương.
Nàng ta nhịn không được muốn khóc, tức giận đến xanh mặt, “Thẩm Trung, ngươi là tên hỗn đản, ta muốn nói cho phụ thân ngươi bắt nạt ta.”
Nói xong liền dậm chân quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Tam vội vàng nói cáo từ với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, “Thỉnh hai vị xem xét việc tại hạ mời hai vị cùng đồng hành, muội tử thật sự không hiểu chuyện, chẳng là bản chất tính tình của muội ấy cũng rất lương thiện. Xin cáo từ trước.”
Nói xong vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, Thẩm Tam lại sắp xếp quản gia tới giải thích với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, hơn nữa còn dâng hậu lễ, mời bọn họ đến ở bên đó.
Chuyện Tô Mạt hợp tác với lão gia tử, mấy người Thẩm Tam đều biết, tất nhiên càng thêm cung kính với bọn họ.
Hơn nữa Thẩm lão gia còn thường xuyên nhắc tới tên Tô Mạt, nói nàng là một nữ hài tử hiếm có, giỏi văn giỏi võ, là người làm đại sự.
Tự nhiên con cháu Thẩm gia đều tò mò về nàng, có người kính nể, có người không tin, tóm lại đều là muốn gặp qua một lần.
Thẩm Tam nghĩ rằng nếu mình cùng mấy người Tô Mạt quay về nhà, đến lúc đó để đám huynh để nhìn xem, vậy tự nhiên bản thân hắn nước lên thuyền cũng lên rồi.
Kế hoạch của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đã sớm có một bước này rồi, cho nên cũng giả bộ từ chối.
Ngày hôm sau, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo Lưu Vân tới thăm Doãn Thiếu Đường.
Ai ngờ thương thế của Nhạc Phong Nhi lại nặng hơn, liên tục kêu thảm.
Lan Như đã kiểm tra vài lần, nàng ta vẫn không có chuyển biến tốt hơn, Tô Mạt vừa tới gần, cả người nàng ta liền run rẩy.
Tô Mạt tất nhiên biết tính toán nhỏ nhặt của nàng ta, đơn giản là muốn đơn độc ở cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Dù sao chuyện này sớm muộn cũng sẽ có, nàng cũng không thể không cho Hoàng Phủ Cẩn quan tâm tới Nhạc Phong Nhi, càng không thể ngăn Nhạc Phong Nhi nói bậy.
“Cẩn ca ca, muội đi cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, huynh và Lan Như ở nhà chiếu cố Nhạc Phong Nhi đi.”
Để nữ hài tử ở lại, có một số việc sẽ thuận tiện hơn.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng không muốn, nhưng cũng không có cách nào khác, thấy thương thế của Nhạc Phong Nhi quả thật là nặng hơn, đành phải đáp ứng.
Lan Như dựa theo phương thuốc của Hoàng Phủ Cẩn đi sắc thuốc, Hoàng Phủ Cẩn vận công khử độc cho Nhạc Phong Nhi.
Độc trong người nàng ta tuy không thể khử hoàn toàn, đó là do độc dược đặc biệt, cũng không phải do bọn họ không dốc sức.
Cơ thể Nhạc Phong Nhi mềm yếu, không có khí lực ngã vào vai hắn.
Hoàng Phủ Cẩn đỡ nàng ta nằm xuống, nàng ta lại bắt lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, ôm lấy tay hắn khóc lóc: “Vương gia, Phong Nhi, có phải là là Phong Nhi không thể tốt hơn đúng không?”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, muốn rút tay ra, lại bị nàng ta ôm chặt lấy, hắn đành nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Nhạc Phong Nhi rơi lệ nói: “Ta biết, ta biết tiểu thư nhìn ta chướng mắt. Tiểu thư lợi hại như vậy, sao ngay cả một loại độc cũng không giải được? Chỉ sợ, cả đời này ta đừng nghĩ sẽ tốt lên.”
Nghe giọng điệu của nàng ta, ngược lại là Tô Mạt cố ý không chữa khỏi cho nàng ta, Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, nghỉ ngơi đi, để Lan Như bưng thuốc tới cho ngươi.”
“Không, không, vương gia đừng đi, ta không cần uống thuốc, ta không muốn ngu ngốc, ta, ta sợ. Lan Như và Lan Nhược, các nàng, các nàng...”
Nàng ta lại khóc lên, bộ dạng vô cùng sợ hãi, khiến cho người ta suy đoán, khi Hoàng Phủ Cẩn không biết, hai tỷ muội đó có thể bị người khác sai khiến đối xử không tốt với nàng ta.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, “Lan Như và Lan Nhược là đi theo ta lớn lên, ta hiểu rõ tính tình của hai nàng, lúc đó ngươi bị thương, điểm huyệt ngươi là bình thường, như vậy có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn.”
Nhạc Phong Nhi lắc đầu, khóc: “Vương gia không biết, người căn bản không biết...Phong Nhi...Phong Nhi tình nguyện ૮ɦếƭ, cũng không muốn như vậy, càng không muốn không được nhìn thấy vương gia. Vương gia không ở bên cạnh, Phong Nhi cũng là đã ૮ɦếƭ rồi.”
Nàng ta kéo áo ra, lộ ra phần *** trắng, vải trắng quấn quanh có chút máu thấm ra.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức quay đi, mắng: “Phong Nhi ngươi làm cái gì vậy, ta gọi Lan Như đến.”
Sau đó đi ra gọi Lan Như.
Nhạc Phong Nhi ngã mạnh xuống đất.
Hoàng Phủ Cẩn thở dài, đành phải xoay người lại đỡ nàng ta, nàng ta lại nhân cơ hội chen vào lòng hắn, ôm cổ hắn khóc, hơi thở đứt quãng nói: “Vương gia, người không biết, người không biết, Phong Nhi thiếu chút nữa là bị kiếm đâm ૮ɦếƭ rồi. Vốn là...vốn là kiếm kia căn bản đâm không tới Phong Nhi, đâm không tới...đều rơi vào...hu hu...Phong Nhi rất sợ, Diệp công công mất rồi, ca ca mất rồi, không ai quan tâm Phong Nhi. Phong Nhi...Phong Nhi ૮ɦếƭ chắc rồi. Vương gia...vương gia...nếu ngày nào đó ta ૮ɦếƭ...”
“A?” Lan Như đúng lúc đi vào, không ngờ được cảnh trước mắt, Nhạc Phong Nhi quần áo không chỉnh tề, nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Cẩn khóc lóc kể lể, nàng vội lui lại.
Nhạc Phong Nhi thấy Lan Như xông vào, sắc mặt càng xám lại, cả người run rẩy, “Vương gia, ta nên rời đi, không thể liên lụy mọi người. Vương gia vẫn nên là để Phong Nhi tự sinh tự diệt, ca ca cũng không thể quay về, cha nuôi cũng...”
Nàng ta khóc đến đứt gan đứt ruột, nếu là người không biết chuyện, sẽ cảm thấy ông trời sao lại bất công như vậy, vậy mà lại ђàภђ ђạ một nữ tử ôn nhu thiện lương, khiến nàng phải khổ cực như vậy.
Mà nữ nhân độc ác bức bách nàng như vậy, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Hoàng Phủ Cẩn đưa nàng ta về giường, đem chăn che người nàng ta lại, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không rõ cảm xúc gì, vui giận không thể hiện ra.
Nhạc Phong Nhi hai mắt đẫm lệ, cầu xin nhìn hắn, “Vương gia, vẫn là nên để cho ta đi, dù sao Phong Nhi cũng không sống được lâu nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi ૮ɦếƭ, cũng sẽ không để cho ngươi không nơi nương tựa.”
Nhạc Phong Nhi không dám tin nhìn hắn, hai mắt rực sáng lên.
Hắn không để cho nàng khổ sở không nơi nương tựa, chắc sẽ không, vương gia quả nhiên...
Vương gia nhất định sẽ tiếp nhận nàng đi.
Tâm tình buông lỏng, thân thể lại không chịu được, lập tức ngất đi.
Hoàng Phủ Cẩn xoay người nói với Lan Như: “Ngươi tới đổi thuốc cho nàng ta, thuận tiện đổi y phục đi.”
Lan Nhu cẩn thận đi lên, liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi một cái, không khỏi nhướn mày.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chuyện hôm này không được nói cho tiểu thư.”
Lan Như ngớ người ra, nhìn hắn, trong mắt thể hiện suy nghĩ phức tạp.
Hoàng Phủ Cẩn không giải thích nhiều, lập tức đi ra ngoài.
Nàng có chút căm giận thay thuốc cho Nhạc Phong Nhi, lực tay không nhỏ, dù là đang hôn mê, Nhạc Phong Nhi cũng bị đau mà ***.
Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn truyền đến, “Lan Như, nhẹ tay với Nhạc cô nương một chút. Dù sao nàng ta cũng là muội muội của Nhạc tướng quân.”
Lan Như không cam lòng dạ một tiếng, càng nhận định điều gì đó.
Tô Mạt dẫn người đến thăm Doãn Thiếu Đường, rất nhanh đã quay về, vừa về liền phát hiện không khí có phần kỳ lạ.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn giống như trước, không có gì thay đổi, Lan Như lại cắn môi bộ dạng tức giận, nàng hỏi có chuyện gì xảy ra, Lan Như lại nói không có gì.
Nàng đoán chắc chắn có liên quan tới Nhạc Phong Nhi.
Mà sắc mặt Nhạc Phong Nhi hình như tốt hơn rất nhiều, đã đồng ý ăn cơm, cũng phối hợp thay dược uống thuốc, hơn nữa tâm trạng hình như rất tốt.
Cũng không còn khóc sướt mướt nữa.
Cũng chỉ là một thời gian ngắn, chẳng lẽ là đổi tính rồi?
Cứ như thế qua hai ngày, mấy người Tô Mạt liền hội họp lại với huynh muội Thẩm Tam, đoàn người cùng nhau tiếp tục lên đường.
Ngụy An Lương biết mấy người Tô Mạt bị tập kích, cũng vô cùng quan tâm, hơn nữa còn phải người của bang giúp Tô Mạt âm thầm điều tra.
Mấy ngày sau, đoàn người đi vào địa phận Tô Châu, đi vào thành Bàn Môn Thủy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc