Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 653

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ta cho rằng là Tô Mạt nhân cơ hội làm hại Nhạc Phong Nhi.
Hai nàng đi vào phòng Nhạc Phong Nhi, Lưu Hỏa đứng ở bên ngoài.
Có lẽ là do Nhạc Phong Nhi mà Lan Nhược bị bắt đi, Lưu Hỏa liền cho rằng nữ nhân này là sao chổi, nói không chừng kẻ địch có thể ẩn nấp ở chỗ nàng ta, không thể để Lan Như cũng bị thương.
Cho nên chỉ cần đến chỗ Nhạc Phong Nhi, hắn nhất định phải canh phòng ở cửa.
Thẩm Tinh Tinh liếc mắt nhìn Lưu Hỏa một cái, ngẩng đầu ưỡn *** đi vào, “Nhạc cô nương, ta đến thăm cô đây.”
Nhạc Phong Nhi vẫn đang ngồi ngẩn người rơi lệ, nghe thấy tiếng liền a lên một tiếng, vội vàng lấy khăn che mặt lại, giọng run run nói: “Thẩm, Thẩm tiểu thư, xin dừng bước, đừng qua đây. Đừng để, đừng để bẩn mắt người.”
Thẩm Tinh Tinh chỉ biết là Nhạc Phong Nhi bị thương, cũng không biết là bị thương ra sao, nàng ta không nhịn được lòng hiếu kỳ, nhất định phải cùng tam ca tới xem.
Nàng ta nhanh chóng đi vào, kéo khăn che mắt của Nhạc Phong Nhi xuống, tầm mắt rơi vào khuôn mặt bị bỏng của nàng ta, gương mặt vốn xinh đẹp, giờ lại đỏ bừng nổi bọt nước, thật sự là vô cùng thê thảm.
Nàng ta thiếu chút nữa nôn ra, mạnh mẽ nhịn xuống, vội vàng trả khăn lại.
“Tại sao lại thành ra thế này? Tô Mạt thật sự quá đáng!” Thẩm Tinh Tinh quay lại trừng mắt nhìn Lan Như.
Nhạc Phong Nhi chỉ khóc mãi, Thẩm Tinh Tinh lại hỏi sao thành như vậy.
Nhạc Phong Nhi bày ra bộ dạng không dám nói, Thẩm Tinh Tinh thở phì phò nói với Lan Như: “Ngươi đi ra ngoài.”
Lan Như liếc nàng nhìn Nhạc Phong Nhi một cái, biết chắc nàng ta lại định bôi nhọ thanh danh của tiểu thư, nói tiểu thư hại nàng ta, dù sao Thẩm Tinh Tinh vẫn luôn cho rằng như vậy, cũng chẳng muốn nói lý nữa.
Lan Như xoay người đi ra ngoài, vừa ra liền nghe thấy Nhạc Phong Nhi khóc lớn.
Đến khi không còn thấy bóng dáng của Lan Như nữa, Nhạc Phong Nhi mới nức nở mà nói: “Thẩm tiểu thư, Phong Nhi, Phong Nhi số khổ, tạ ơn tiểu thư đã tới thăm.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận nói: “Mặt ngươi bị làm sao vậy?”
Nếu là bị thương khi bị nổ, tuyệt đối sẽ không như thế này, vừa nhìn là biết bị bỏng.
Nhạc Phong Nhi ôm mặt, nước mắt chảy từ kẽ tay xuống, “Đều là do tôi không tốt, Thẩm tiểu thư không nên hỏi nữa.”
Tính tình của Thẩm Tinh Tinh sao có thể nhịn được, nhất định bắt Nhạc Phong Nhi phải nói, nói muốn thay nàng ta đòi công đạo.
Nhạc Phong Nhi cũng không có cách nào khác, đành phải kể ra.
Sau đó nàng ta nức nở nói: “Tôi cũng không ngờ Doãn công tử sẽ đoạt lấy.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận: “Ngươi có lòng tốt đưa canh cho nàng ta, nàng ta không cảm kích thì ngươi đừng để ý tới nàng ta là được rồi.”
Nhạc Phong Nhi khóc nức nở: “Tôi chỉ là kẻ hèn, tôi biết rõ, tôi, tôi chỉ muốn lấy lòng nàng ấy.”
Lấy lòng Tô Mạt thì mới có thể ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, đây là điều nàng ta đã sớm biết.
Thẩm Tinh Tinh lại không cho là đúng, “Nàng ta có gì tốt, ngươi lại cứ cam chịu như vậy. Nàng ta không để ý tới ngươi, ngươi cũng đừng để ý tới nàng ta. Trả lại nước canh, rõ là...”
Thấy Nhạc Phong Nhi khóc lóc vô cùng thương tâm, lúc này Thẩm Tinh Tinh mới nhận ra mình nói có phần quá đáng, “Được rồi, được rồi, ngươi đừng đau khổ như vậy, ta sẽ cho người mang bí dược tới cho ngươi, chắc sẽ không lưu lại sẹo đâu. Nếu ngươi không muốn ở đây nữa, vậy đi theo ta cũng tốt.”
Đêm qua nghe Thẩm Tam và Doãn Thiếu Đường nói chuyện, nàng biết Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ ở bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn.
Hy vọng Hoàng Phủ Cẩn không mặc kệ nàng ta.
Cho nên nếu Nhạc Phong Nhi đi theo mình, vậy mình sẽ có cơ hội tiếp cận Hoàng Phủ Cẩn rồi.
Nhạc Phong Nhi luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại che *** ho khan.
Lúc này Thẩm Tinh Tinh mới chú ý đến phần *** của nàng ta, hình như là bị thương, lại vội vàng hỏi kỹ.
Chẳng qua là ép hỏi vài câu, Nhạc Phong Nhi liền nói ra, vừa nói xong, Thẩm Tinh Tinh dựng lông mày lên, “Ta đã sớm đoán được ngươi bị thương nhất định là do nàng ta cố ý không đi cứu ngươi. Không ngờ lại là như thế này, nói như vậy, ngược lại nàng ta nhân cơ hội làm ngươi bị thương thêm. Nói không chừng là còn muốn đưa ngươi vào chỗ ૮ɦếƭ.”
Nàng ta đứng dậy, “Đi, ta đi đòi công đạo cho ngươi.”
Xem Tô Mạt giải thích như thế nào, để Hoàng Phủ Cẩn nhìn rõ lòng dạ rắn rết của nàng ta.
Nhạc Phong Nhi sợ tới mức liên tục run rẩy, “Không, không, không cần, Thẩm tiểu thư, cầu xin người đừng để lộ ra, Phong Nhi, Phong Nhi còn muốn sống bên cạnh vương gia, còn phải đợi đại ca trở về.”
Thẩm Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Ngươi cũng vô dụng quá đấy, đã bị khi dễ thành ra như vậy, đến một chữ cũng không dám nói? Nàng ta đã làm ra vậy, chẳng lẽ ngươi không thể nói ra sự thật sao? Ngươi nói với vương gia, nhìn xem hắn sẽ làm gì.”
Nhạc Phong Nhi cầu xin: “Thẩm tiểu thư, cầu xin người, cầu xin người đừng để lộ ra.”
Thẩm Tinh Tinh hiện giờ thấy Tô Mạt càng ngày càng không vừa mắt, thật sự là một nữ nhân tâm cơ, sánh bằng ác di nương ở nhà nàng rồi.
Nàng ta bảo Nhạc Phong Nhi dưỡng thương cho tốt, còn nàng ta lại nổi giận đùng đùng đi tới nhà trước.
Mấy người Tô Mạt đang nói chuyện với Thẩm Tam, thấy Thẩm Tinh Tinh hùng hổ chạy tới, liền biết nàng ta bị Nhạc Phong Nhi đốt cho mồi lửa.
Thẩm Tam nhíu mày, “Tinh Tinh, làm gì mà vội vàng như thế, không có chút bộ dạng nữ tử gì cả.”
Thẩm Tinh Tinh hầm hừ nói: “Ta không có bộ dạng nữ tử, ít nhất ta còn là một nữ nhân lương thiện. Tô Mạt, ngươi cũng quá độc ác rồi.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống: “Thẩm tiểu thư, nói chuyện cẩn thận một chút.”
Thẩm Tinh Tinh tức giận đến môi cũng run run, nhìn Hoàng Phủ Cẩn, “Ngươi đã bị nàng ta che mắt rồi, ngày nào đó bị nàng ta đem các ngươi bán đi rồi, các ngươi lại còn đếm tiền giúp nàng ta.”
Nàng ta chỉ vào Tô Mạt, vẻ mặt giống như hận không thể tiến lên vả mặt Tô Mạt vài phát.
Tô Mạt trải qua chuyện tối qua, đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, hiện giờ ngược lại kiềm chế càng tốt hơn.
Nàng biết, có nhiều chuyện không thể giải quyết được bằng cảm tính, tức giận, cãi nhau, phát tiết, bản thân được thoải mái rồi.
Nhưng đồng thời khi đó đầu óc cũng bị hồ đồ theo, xử lý theo cảm tính, sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch chui vào chỗ trống.
Lúc này, nàng tuyệt đối không thể bị tình cảm chi phối, tuyệt đối không để cho kẻ địch lợi dụng.
Thẩm Tam hơi nhướn mày, không quát mắng muội muội của mình, ngược lại vẫn ung dung nhìn Tô Mạt, hắn rất tò mò, người bình thường bị chỉ trích như vậy, mặc kệ là đúng hay sai, đều sẽ tức giận.
Nhưng hiển nhiên...Tô Mạt không phải người như vậy.
Thẩm Tam không khỏi tò mò hơn, ý cười bên môi càng đậm hơn nhìn Tô Mạt.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt lạnh lùng, muốn phất tay tiễn khách, Tô Mạt lại giữ tay hắn lại, lấy ánh mắt ngăn mấy người Lan Như lại.
Nàng cười cười, “Thẩm Tinh Tinh, ngươi đã sớm bị người ta bán, còn đang đếm tiền giúp người ta đấy. Vẫn là nhanh chóng quay về bên cạnh lão gia tử đi, người sống an nhàn sung sướng như Thẩm tiểu thư, tiểu thư khuê các không ra đời bao giờ, chỉ có ở bên cạnh cha mẹ mới an toàn thôi, nếu không ngày nào đó bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn, lại không biết tìm ai để tính sổ, tìm ai để kêu oan đấy.”
Thẩm Tinh Tinh vốn đã vô cùng tức giận, có chút mất lý trí, nghĩ muốn nhục nhã Tô Mạt một phen.
Nào ngờ đâu, Tô Mạt chẳng những không tức giận, ngược lại vẫn nhàn nhã, giống như đang nói chuyện về thời tiết, hoa nở hoa tàn vậy, chế nhạo nàng ta một phen.
“Ngươi, ngươi...” Nàng ta đứng dậm chân, quay đầu về phía Thẩm Tam, “Tam ca, nàng ta bắt nạt muội.”
Thẩm Tam chậm rãi chỉnh sửa vài sợi tóc, nhướng mày cười yếu ớt, đứng dậy chắp tay, “Nha đầu nhà ta bị lão gia chiều hư, dù là ở nhà, mấy người ca ca chúng ta đều nhường cho nàng. Hai vị rộng lượng, tất nhiên sẽ không chấp nha đầu này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc