Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 652

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cuối cùng cũng khiến Hoàng Phủ Cẩn yên tâm, Tô Mạt không trúng độc, hơn nữa nội lực trong người ngược lại có xu thế gia tăng, càng hoàn thiện hơn trước.
Đây là chỗ tốt của đóa sen vàng thần bí kia, người bình thường tu luyện nội lực, chỉ cần mỗi ngày luyện công không ngừng tĩnh tọa sẽ nâng cao được nội lực.
Mà Tô Mạt có đóa hoa kia cùng với thể chất của nàng vô cùng thích hợp với sen vàng, tĩnh tọa có thể việc ít công to, dù không tĩnh tọa, chỉ hô hấp bình thường, nội lực bình thường cũng sẽ tăng lên.
Tuy rằng chậm, nhưng qua một thời gian, sẽ có hiệu quả.
Hoàng Phủ Cẩn buông tay ra, tầm mắt lại nhìn qua tay trái của nàng, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng, đưa tay muốn cầm tay nàng.
Tô Mạt vội vàng giấu đi, "Cẩn ca ca, chúng ta đến hỏi thăm Thẩm tam công tử đi."
Người này đúng lúc xuất hiện, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, nói không chừng là cũng cùng đường, chẳng qua là mọi người không chạm mặt nhau thôi.
Hắn cứu Doãn Thiếu Đường, mà Doãn Thiếu Đường đi cùng họ tới, chào hỏi là chuyện nên làm, thuận tiện thăm dò một phen.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không buông tha, nhất định phải xem tay nàng, "Mạt nhi, nàng bị thương?"
Tô Mạt mỉm cười, "Không có gì, chỉ là thương ngoài ra, không có độc, cũng không thương đến gân cốt, chỉ là bị thương ngoài da thôi."
Trong ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn đều là lo lắng, nàng không đành lòng, đành phải đưa tay ra.
Miệng vết thương đúng là không sâu, đã khép lại, nhưng mà có ba bốn đường như vậy.
May mắn không trúng độc.
"Có lẽ người kia bôi độc dược ở mũi kiếm, ở thân kiếm lại không có độc."
Nếu không nàng cũng sẽ trúng độc theo, lúc ấy quá nhanh, tay nàng nắm được vừa đúng gần chuôi kiếm.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, nàng biết hắn đang hỏi nàng sao lại bị thương.
Nàng cười cười, "Kẻ địch ý định *** Nhạc Phong Nhi, đáng tiếc không thành công, định giết nàng ta, huynh có biết, kiếm thế quá nhanh..."
Nàng lấy tay bắt lấy, tất nhiên là bị thương.
Hoàng Phủ Cẩn quặn đau trong lòng, lại không thể nói gì, dù sao người tập võ, đánh nhau cùng người khác bị thương là chuyện không thể tránh được.
"Ta sẽ cho người đưa nàng ta đi." Hoàng Phủ Cẩn kiên quyết nói.
Tô Mạt lắc đầu, "Lúc này không thích hợp rời đi, kẻ địch biết chúng ta không thể để cho nàng ta ૮ɦếƭ, nếu bọn họ chỉ chằm chằm ngắm vào nàng ta, vậy thì chúng ta lại càng bận rộn hơn."
Thiên Diện Yêu Xà kia nói đúng, thậm chí còn nhìn ra được vấn đề khó khăn của nàng và Hoàng Phủ Cẩn đối với Nhạc Phong Nhi.
Không phải là Hoàng Phủ Cẩn có tình cảm với Nhạc Phong nhi, cũng không phải là sợ Nhạc Phong Nhi sẽ quyến rũ Hoàng Phủ Cẩn
Quan trọng là thân phận của Nhạc Phong Nhi.
Nếu bọn hắn giết Nhạc Phong Nhi, có khả năng sẽ vu oan cho mình.
Dù là nàng giết Nhạc Phong Nhi, nàng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không trở mặt với nàng, nhưng có một vấn đề, đó chính là Hoàng Phủ Cẩn sẽ tự trách.
Chỉ cần Nhạc Phong Nhi ૮ɦếƭ, sẽ ở thành cái gai trong lòng hắn.
Khiến cho hắn cả đời này không yên tâm được.
Nếu Thiên Diện Yêu Xà hiểu được điều này, chỉ cần xuống tay với Nhạc Phong Nhi, vậy thì chuyện sẽ rất khó để giải quyết.
Cho nên Tô Mạt phải bảo vệ Nhạc Phong Nhi an toàn, không phải do lý do nào khác, chỉ đơn thuần coi nàng ta như một đồ vật, một vật khiến Hoàng Phủ Cẩn không áy náy.
Để Nhạc Phong Nhi ૮ɦếƭ có rất nhiều cách, nhưng ૮ɦếƭ không giải quyết được vấn đề.
Nàng không thể hành động theo tình cảm được.
Hoàng Phủ Cẩn đau lòng ôm lấy nàng, ánh mắt có chút âm trầm.
Nói trắng ra là hắn không đúng, không tốt, nếu hắn không ra ngoài uống R*ợ*u, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mạt, nếu hắn an tâm thoải mái giao Nhạc Phong Nhi cho Tô Mạt, mặc kệ nàng ta làm gì hắn đều mặc kệ.
Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lưu Vân ở ngoài cửa không muốn quấy rầy hai người, nhưng lại không thể không bẩm báo, đành phải ở ngoài cửa nói: "Thiếu gia, tiểu thư, Thẩm gia tam công tử cùng Thẩm tiểu thư tới hỏi thăm."
Không ngờ hai người này lại tới, vốn là Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt còn đang tính đi.
Hai người chỉnh sửa một chút rồi ra ngoài gặp khách.
Tuy rằng đang ở nhà trọ, Lưu Vân vẫn chọn một tiểu viện yên tĩnh, cũng không ở phía trước.
Cách ăn mặc của Thẩm Tinh Tinh thật sự là khiến người ta lóa mắt, còn đẹp hơn vài phần so với khổng tước, bên cạnh nàng ta, Thẩm tam công tử cũng là cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn mỹ, đứng dưới tán cây quế, gần như hòa thành một với mùi hoa quế, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Tinh Tinh vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi ra, lập tức bước lên trước, "Ai nha, ta nói các ngươi đến cửa hàng nhà ta mà ở, các ngươi lại còn khách khí. Sao nào, ta nghe tam ca nói, khi huynh ấy đang uống R*ợ*u thì gặp các ngươi đang đánh nhau với người khác. Tòa nhà các người ở, nghe nói cũng bị người ta đốt rồi sao? Chậc chậc, người nào tức giận lớn vậy?"
Nhìn bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của nàng ta, Tô Mạt nhịn không được muốn đánh nàng ta.
Thẩm Tam vẫn bảo trì bình thản, không hề xấu hổ vì hành vi của muội muội nhà mình, hắn chắp tay hành lễ, tuy là cung kính nhưng không khiêm tốn.
"Doãn công tử vẫn tốt chứ?" Tô Mạt hỏi.
Không đợi Thẩm Tam nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh lập tức nói: “Hắn vẫn tốt, chưa bị liên lụy mà mất mạng. Ta nghe nói Nhạc cô nương thiếu chút nữa là ૮ɦếƭ rồi, Tô tiểu thư tính kế thật tốt a.”
Đây còn phải suy đoán gì nữa nhất định là Tô Mạt mượn đao ***, muốn mượn kẻ định giết Nhạc Phong Nhi, trừ hậu họa..
Tô Mạt không muốn lý luận cùng với nàng ta, đối với kiểu đại tiểu thư được nuôi trong khuê phòng không có khiến thức chưa từng biết đến khắc nghiệt làm gì, chỉ có hiện thực tàn khốc mới khiến nàng ta cúi đầu.
Nếu không nàng ta vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy.
“Doãn Thiếu Đường bị thương không nặng, chỉ là có hơi khó giải quyết, hắn bảo tại hạ đến xin lỗi Hoàng Phủ thiếu gia, xin lỗi không nên kéo người đi uống R*ợ*u.”
Thẩm Tam nói chuyện cùng Hoàng Phủ Cẩn, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Mạt.
Quả nhiên là một nha đầu mỹ lệ vô song, vừa cương vừa nhu, thanh thuần có thừa, lại không thiếu phần quyến rũ, thần thái khiến cho cho người khác động lòng.
Thật là một mỹ nhân như họa, có thể nhìn từ xa, có thể tiến gần tán thương, vô luận là góc độ vào, đều thỏa mãn được hỏa nhãn kim tinh của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn mời hai người họ vào nhà ngồi.
Trên đường Tô Mạt hỏi: “Ngụy bang chủ vẫn tốt chứ?”
Ngụy An Lương đi theo Thẩm Tinh Tinh tới cửa hàng của Thẩm gia, nhưng vẫn có một số bang chúng ở lại chỗ này.
Thẩm Tinh Tinh thấy Tô Mạt vậy mà lại quan tâm tới Ngụy An Lương, không khỏi bĩu môi, hừ nói: “Tô tiểu thư cũng quan tâm nhiều vậy.”
Ai cũng nhớ đến, cũng không sợ Hoàng Phủ Cẩn không vui.
Hừ!
Vừa vào hậu viện, Thẩm Tinh Tinh tỏ ý muốn đi an ủi Nhạc Phong Nhi.
Tô Mạt tất nhiên để nàng ta đi, bảo Lan Như dẫn đường cho nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh cũng không phải người không có đầu óc, nhìn một vòng, hỏi Lan Như: “Sao không nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi.”
Lan Như và Lan Nhược có gương mặt và dáng người gần giống nhau, tính tình lại không giống nhau, hai người ở bên cạnh Tô Mạt giống như sinh đôi không rời xa nhau, vậy mà hôm nay lại không thấy.
Sắc mặt Lan Như có chút ảm đạm, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ có việc phải làm.”
Nàng không muốn nói cho Thẩm Tinh Tinh biết tỷ tỷ bị địch bắt đi, tiểu thư thiếu chút nữa là bị thương, tránh để Thẩm Tinh Tinh nắm được đằng chuôi, để nàng ta mỗi nàng đều tới gây chuyện.
Thẩm Tinh Tinh tất nhiên không biết về tình hình tối qua, người ngoài chỉ biết là giang hồ báo thù, còn quá trình như thế nào, người nào bị giết, thì không thể biết được.
Chỉ là tiếng nổ kia quá lớn, nàng ta tự nhiên cũng sẽ biết.
“Là đuổi theo hung thủ đi.” Thẩm Tinh Tinh tự cho là thông minh, suy đoán.
Lan Như cũng coi là đúng, gật đầu.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý nói: “Ta biết mà. Tiểu thư các người giỏi tính kế như vậy, sao có thể chịu thiệt được. Ngược lại Nhạc Phong Nhi đã đi theo chịu phiền phức rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc