Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 649

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chuyện xảy ra trong chớp mắt, chỉ kịp nhìn, lại không kịp nghĩ gì, thậm chí cũng không kịp nhắc nhở.
Lưu Hỏa lờ mờ, hô một tiếng không xong, liền thấy Lan Nhược đã rơi vào trong lòng Tô Mạt.
Tim gan như muốn nứt ra, gần như bất chấp xông lên, hét thảm một tiếng: "Tiểu thư!"
Hắn ra sức đánh lui mấy tên địch, tiến về phía Tô Mạt, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy máu chảy dài, tiểu thư lung lay sắp ngã, ai ngờ...
Lan Nhược sắc mặt không dám tin lung lay sắp đổ, ngây người nhìn Tô Mạt, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đây là có chuyện gì?
Lưu Hỏa vọt tới trước mặt Tô Mạt, hai người dựa lưng vào nhau, "Tiểu thư, rốt cuộc sao lại thế này, Lan Nhược sao vậy?"
Vô cùng rõ ràng Lan Nhược này là giả.
Tô Mạt theo bản năng nhìn thoáng qua phòng của Nhạc Phong Nhi.
Lúc này những Bạch y nhân kia thi nhau kêu thảm, một đám người toàn thân vô lực, ngã nhào trên mặt đất.
Tên cầm đầu thấy tình thế không tốt, lập tức kêu rút lui.
Lưu Hỏa và Tô Mạt đâu dễ dàng thả bọn hắn đi như vậy, ít nhất cũng phải bắt được một người sống.
Lan Nhược giả kia tiến lên ngăn cản bọn họ, chẳng qua là khi trận đấu ngừng lại, kẻ địch cũng đều là cao thủ, đã thoát được gần hết.
"Ngươi, sao ngươi biết ta..." "Lan Nhược" vô cùng khó hiểu nhìn Tô Mạt, vô cùng không cam lòng, hơn nữa chính mình trúng độc của Tô Mạt lúc nào?
Nàng ta cho mình son độc, bản thân nàng căn bản không dùng tới.
Tô Mạt thản nhiên nói: "Son độc cho ngươi và Lưu Hỏa, có một công dụng là thuốc giải."
Thứ nàng cho vào lò hương và đống lửa chính là đan độc.
Đồng thời son độc là một loại độc dược khác, có thể khắc chế địch nhân ở gần.
Có thể khiến kẻ địch không còn sức lực.
Quan trọng hơn là, ngày thường nàng vẫn dùng loại son này, Lan Nhược giả không biết, ở bên cạnh nàng hít vào không ít, gặp một loại dược vật khác làm thuốc dẫn, vậy sẽ thành độc dược.
"Ngươi, quả nhiên, không tầm thường..." "Lan Nhược" nói xong câu này đã có chút hữu khí vô lực.
Tô Mạt đề phòng nhìn nàng ta, nhất định phải ngăn những người này lại, những Bạch y nhân này quá mức độc ác, không chỉ là đối với kẻ địch, đối với bản thân cũng vậy.
Kẻ bị bắt lại, hầu như đều tự sát.
"Nhưng mà, ta, ta không hiểu...Ngươi làm sao biết ta là giả..." Sắc mặt "Lan Nhược" nghi ngờ, thân hình lảo đảo sắp ngã, giống như không chống đỡ được nữa.
Tô Mạt chậm rãi nói: "Ta không biết ngươi là giả, chẳng qua là cảm giác có điểm bất thường."
"Nói dối!"
Tô Mạt bất đắc dĩ nhướn mày, bản thân nàng không nói dối, bởi vì tu luyện Thiên Thông quyết, khiến cho nàng nhạy cảm hơn nhiều.
Nàng cũng không biết Lan Nhược này là giả, chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần khác thường, hơn nữa nếu thật sự là Lan Nhược, sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng, cho nàng ấy dù là độc dược nàng ấy cũng sẽ lập tức dùng, tuyệt đối sẽ không dùng đến.
Mà Lan Nhược thật sự, cũng không thể không biết nàng lần này xuôi nam, vì đề phòng địch nhân, bọn họ bí mật sử dụng loại son kia.
Nếu không có giải dược của nàng, khi nàng sử dụng một loại dược khác, người bên cạnh mình cũng sẽ trúng độc.
"Lan Nhược ở đâu?" Tô Mạt bình tĩnh nhìn nàng ta, khắp sân đều là thi thể của Bạch y nhân, ong độc và rắn độc.
Nàng cũng không để ý tới, chỉ nhìn nữ nhân dịch dung thành Lan Nhược kia.
"Lan Nhược" cười khanh khách, thật ra là một giọng nói vô cùng quyến rũ, Tô Mạt có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ mình đã nghe qua ở đâu.
"Ngươi đoán xem!" Sóng mắt nàng ta lưu chuyển, đắc ý nhìn Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt quan tâm đến Lan Nhược, như vậy nàng ta sẽ không có nguy hiểm.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, "Lúc Lan Nhược đến chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, các ngươi mai phục trong phòng."
Đến lúc đó đánh ngất Lan Nhược, bọn họ mai phục lâu như vậy, khẳng định là kế hoạch không hề có chút sơ hở nào.
"Đáng tiếc..." Nữ nhân kia tiếc hận, bắt được Tô Mạt, vậy chẳng khác nào bắt được Hoàng Phủ Cẩn.
Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc, nữ nhân này, quá lợi hại rồi!
Ngay cả ông trời cũng giúp nàng ta.
"Đưa giải dược cho ta, ta đảm bảo không thương tổn Lan Nhược." Nữ nhân kia tuy gương mặt giống Lan Nhược, nhưng lại bày ra thần thái xinh đẹp quyến rũ.
Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, dùng kiếm đâm tới, "Yêu nữ, ta Gi*t ngươi trước."
"Ha ha, ta quả thật là yêu nữ, nếu đã biết nhau rồi, không thể không nói cho các ngươi, tên của ta là Thiên Diện Yêu Xà, ngươi -- nhớ cho kỹ."
Nàng ta vậy mà lại giống như muốn quyến rũ Lưu Hỏa, Lưu Hỏa tức giận hai mắt đỏ lên, một đường kiếm đâm tới.
Thiên Diện Yêu Xà cũng không né tránh, chỉ cười cười nhìn hắn, "Xem ra ngươi vô cùng quan tâm nàng ta."
Tô Mạt giữ Lưu Hỏa lại, "Ngươi là người của Quân gia Nam trạch, vì sao lại cứ muốn đối đầu với chúng ta, theo lý thì chúng ta không thù không oán."
Thiên Diện Yêu Xà cười khanh khách, "Tô tiểu thư, có người chính là không vì có thù oán mới đáng ૮ɦếƭ, mà là -- chỉ cần các ngươi còn sống thì không được!"
Đó chính là nói bọn họ còn sống chính là uy Hi*p người khác sao? Sinh ra áp lực? Cho nên phải ૮ɦếƭ?
Đó là logic gì vậy?
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, người có tài là có tội sao?
"Giải dược!" Thiên Diện Yêu Xà cười cười nhìn Tô Mạt, đôi mắt yêu mị đến cả nàng cũng không buông tha.
"Nếu ngươi dám thương tổn đến Lan Nhược, nên biết sẽ có hậu quả thế nào." Tô Mạt nói rất nhẹ, không hề nghiến răng nghiến lợi, cũng không có ý định cảnh cáo, chỉ giống như đang kể chuyện.
Thiên Diện Yêu Xà cảm nhận được sát ý của nàng, như có như không, lại khiến cho người khác lạnh từ xương cốt.
Sắc mặt nàng ta ngưng lại, nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, Thiên Diện Yêu Xà ta cũng là một người trong giang hồ, nói được thì làm được, ngươi cho ta giải dược, ta đảm bảo không ai thương tổn đến nàng ta."
"Không bằng giải quyết luôn một lần, điều kiện gì ngươi mới chịu thả nàng ra."
"Đúng, mau thả Lan Nhược ra." Lưu Hỏa tức giận.
Thiên Diện Yêu Xà cười duyên, ngón tay thon dài vuốt tóc mai, "Chuyện này khó nói được, ta chỉ có thể đảm bảo không làm nàng ta bị thương, còn thả nàng ta ra thì phải do người khác quyết định."
"Xin lỗi!" Nàng ta lại tỏ vẻ có lỗi, vô cùng chân thành.
Tô Mạt cắn chặt răng, từ trong иgự¢ lấy ra một bình ngọc, ngón tay bắn ra, một nửa viên thuốc bắn về phía nàng ta.
Thiên Diện Yêu Xà không chút nghi ngờ, lập tức mở miệng nuốt xuống.
Dù sao Lan Nhược ở trong tay nàng, không có gì phải lo.
"Đó là giải dược trong nửa tháng của ngươi, nếu ngươi không chịu đem Lan Nhược trả lại cho ta, ta cũng sẽ không giải độc ngay cho ngươi."
"Không sai, vô cùng công bằng." Thiên Diện Yêu Xà giống như không thèm để ý, ngược lại bộ dạng như hiểu rõ, nàng ta cười duyên, nói: "Thuận tiện bán cho ngươi một tin tức, tuy rằng Nhạc Phong Nhi là một người vô cùng đáng ghét, chẳng qua là nếu nàng ta ૮ɦếƭ ở trong tay ngươi, đến lúc Hoàng Phủ Cẩn trở về... khà khà, ta nói nếu hắn còn có thể trở về, thì có vẻ sẽ không được tốt lắm..."
Nàng ta vừa nói xong, Tô Mạt và Lưu Hỏa liền cảm thấy có dị động, hàn quang trong phòng chớp lóe, Nhạc Phong Nhi hét lên một tiếng.
Hai người bỏ lại Thiên Diện Yêu Xà, nhanh chóng chạy về phía phòng Nhạc Phong Nhi.
Chỉ thấy một trận tinh phong, người mai phục trong phòng lập tức tấn công hai người.
Tô Mạt và Lưu Hỏa phối hợp chặt chẽ, hơn nữa hiện giờ Tô Mạt dùng độc vô cùng giỏi, võ công của hai người cũng rất tốt, ngược lại người mai phục trong phòng không làm gì được họ, lại bị họ đả thương.
"Con bà nó, thật xui xẻo?"
Có tên mắng một câu, không ngờ hai người lại lợi hại như vậy, dù đánh lén cũng không có phần thắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc