Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 647

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cành cây lay động trong gió, bóng cây đưa qua đưa lại bên cửa sổ, khi thì uyển chuyển, khi thì hung dữ, giống như địch nhân lặng lẽ không tiếng động tiến đến.
"Tô tiểu thư, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng nha!"
Giọng nói từ nơi xa truyền đến, mang theo ý cười, càng khiến người khác khiếp sợ.
Thật giống như là tiếng từ thi cốt vang lên.
"Người nào!" Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, một chưởng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài sân.
Một cơn gió thổi tới, ánh nến trong phòng lung lay, "phốc" một tiếng tắt đi, lưu lại một đám khói xanh, mùi hương sáp dầu.
"Lan Nhược, đừng vội vàng."
Tô Mạt nhẹ nhàng nói xong, sau đó mở lò hương ra, ném một thứ gì đó vào trong, sau đó đốt nến lên, liếc mắt nhìn Lan Nhược một cái, thấy trong mắt nàng ấy hiện lên điều gì đó khác lạ.
Dưới ánh nến, nhìn biểu tình có chút quái dị.
"Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài, trong phòng quá chật chội, vạn nhất bọn hắn đầu độc hoặc dùng hỏa công, sẽ bất lợi với chúng ta."
Lan Nhược hướng về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Tô Mạt nhìn quanh phòng một lượt, cũng nhảy ra ngoài, đi đến bên cạnh Lưu Hỏa và Lan Nhược.
Lúc này bầu trời phía ca hiện lên ánh lửa, hình như là đèn khổng minh, nhưng mà trong giây lát ánh lửa kia lại biến thành lục sắc, xa xôi lấp lánh, thật giống như là ma lửa.
"Tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ dám bày trận pháp ở cả thị trấn?" Giọng nói của Lan Nhược trong gió có chút phiêu diêu.
Tô Mạt vẫn trấn định như cũ, "Lưu Vân và Lan Như hẳn là đã tìm bọn họ rồi."
Lưu Hỏa an ủi nàng nói: "Tiểu thư, với võ công của thiếu gia chúng ta không cần lo lắng, việc quan trọng là phải bảo vệ người."
Tô Mạt cười cười, "Sợ cái gì. Chỗ này ta có đan phòng độc, còn có một loại son độc có thể *** không dấu vết, các ngươi mỗi người một hộp, bôi một chút trên tay, nếu như đối địch, tất nhiên sẽ có lợi."
Hai người đáp lại, Tô Mạt liền phát cho bọn họ.
"Lan Nhược, Nhạc Phong Nhi có khỏe không?"
Tô Mạt hỏi.
Lan Nhược có chút ngạc nhiên, lúc này tiểu thư vậy mà vẫn còn quan tâm tới Nhạc Phong Nhi?
Nàng vâng một tiếng, "Ta đã điểm huyệt của nàng ta, chẳng qua là cũng không ngại, dù sao nàng ta thức dậy cũng vô dụng, chỉ biết khóc cùng tìm vương gia."
"Chính ngươi nhìn qua nàng ta?" Tô Mạt lại hỏi.
Lan Nhược lại lên tiếng, "Nàng ta vừa tỉnh dậy lúc nãy, cứ khóc mãi, ta liền qua nhìn một chút, tránh để nàng ta gây ra ồn ào."
Trong ánh sáng mờ ảo Tô Mạt gật đầu một cái, không nói gì."
Lan Nhược phỏng đoán: "Tiểu thư, lát nữa có cần quan tâm tới nàng ta không?"
Nếu Nhạc Phong Nhi là một gán***, lại còn là tình địch, nếu kẻ địch đến, nàng ta bị liên lụy, bị giết hoặc bị thương, vậy cũng không không có cách nào khác.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn những lửa ma đang bay đến gần, thản nhiên nói: "Tạm thời không cần để ý tới nàng ta."
Những Bạch y nhân kia là kẻ địch của bọn họ, tự nhiên sẽ không đi công kích một Nhạc Phong Nhi đang hôn mê, phòng trường hợp bọn hắn có cạm bẫy gì đó.
Những Bạch y nhân đó cũng không phải là không kiêng dè bọn họ.
Tô Mạt chờ đến khi những lửa ma kia đến ngoài tường thành, liền kéo chiếc áo choàng duy nhất của mình xuống, lập tức đốt lửa, ném vào một đống củi trong viện.
Sau đó đem lò hương trong phòng mở ra cũng ném vào đống lửa.
Đến khi lửa bắt đầu cháy lớn nàng thả thêm một chút hỏa dược bên trong, cho nên lửa cháy vô cùng lớn, lại có gió thổi, ngọn lửa bốc lên cao.
Lức này những ma lửa đó liền dừng lại trên không chỗ tường viện, không tiến thêm bước nữa.
Tô Mạt lại mở hộp son của mình ra, dùng móng tay bắn một chút vào trong lửa, lập tức trong không khí phiêu đãng mùi hương hoa, bay khắp bốn phía, những ma lửa kia liền cách xa ra một chút.
"Tiểu thư, nhưng ma lửa đó đều là người cả." Lan Nhược tiến sát nàng.
Tô Mạt ừ một tiếng, "Đem son của các ngươi bắn về phía đám ma lửa đó."
Lan Nhược và Lưu Hỏa lập tức phụng mệnh mà đi, "xuy xuy" vài tiếng, son hóa thành những viên đạn nhỏ bắn ra ngoài, có trúng có trượt.
Những ma lửa bị đánh trúng đều hét thảm một tiếng, sau đó liền có tiếng vật rơi xuống đất.
"Hừ, Tô Mạt, ngươi tiếp đón khách như vậy sao? Chúng ta còn chưa ra tay, ngược lại ngươi lại ra tay trước chiếm lợi thế."
Giọng nói âm u kia vang lên lần thứ hai, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng không thoải mái, quá mức âm trầm, khiến cho người khác hoài nghi đó có phải là giọng nói của hắn hay không.
Tô Mạt lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi đã sớm ra tay rồi sao?"
Nếu nàng không đốt lên đống lửa, không bắn đi thuốc bột, không phân biệt phát đi son độc, những ma lửa đó không phải đã sớm bay vào được rồi sao?
Bọn hắn cả người đều là độc, bay đến nơi sẽ vô cùng lợi hại, đủ khiến cho người khác luống cuống tay chân.
Giọng nói âm u kia cười: "Ngươi cùng Hoàng Phủ Cẩn muốn cắn ૮ɦếƭ chúng ta như vậy, thật sự là đáng ghét, hừ, vậy đêm nay sẽ tiêu diệt từng đám một, cho các ngươi có đến mà không có về, ૮ɦếƭ ở chỗ này!"
Ngày hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!
Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, đoán trước rằng Hoàng Phủ Cẩn khẳng định gặp được kẻ địch mạnh hơn chỗ mình rất nhiều, không biết hắn có ứng phó được hay không, mà Lưu Vân và Lan Như có kịp hội họp với hắn hay không.
Doãn Thiếu Đường kia, rốt cuộc là người như thế nào, có liên quan gì đến việc họ gặp chuyện hay không?
Trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng vẻ mặt vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài.
Nàng vẫn thoải mái mà nói: "Các hạ đừng vui mừng sớm như vậy, còn chưa biết ai sẽ dành phần thắng. Chẳng qua là trước khi quyết chiến, ta có một nghi vấn."
Người nọ hừ nói: "Ngươi hỏi đi."
"Vì sao các ngươi muốn hạ độc cha ta và tân đế, vì sao lại mai phục ở sườn núi cách đó năm dặm, chúng ta đã quyết định rời khỏi triều đình, chẳng lẽ các ngươi còn e ngại điều gì sao?"
Giọng nói kia đột nhiên cười lớn, nhưng vẫn âm u như cũ, "Hừ, chẳng lẽ người muốn các ngươi ૮ɦếƭ chỉ có chúng ta thôi sao? Các ngươi cũng quá đơn thuần dễ lừa rồi. Ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, người hạ độc không phải bọn ta, muốn Tô Nhân Vũ ૮ɦếƭ cũng không phải bọn ta, hắn sống hay ૮ɦếƭ thì có liên quan gì với bọn ta chứ?"
"Ý của ngươi là tiên đế?" Tô Mạt lập tức truy vấn.
"Đó...ta cũng không chắc chắn."
Nghe giọng nói của hắn có phần không thành thật, Tô Mạt cười lạnh, mặc kệ là hoàng đế có tham dự hay không, tóm lại những Bạch y nhân này không tránh khỏi có liên quan.
"Ngược lại ta không ngờ tới là các ngươi lại có thể dễ dàng thâm nhập vào hoàng cung như vậy, mai phục kỹ như thế, vậy mà vẫn bỏ mà rời đi được, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?"
Tô Mạt chậm rãi nói.
Người kia bị Tô Mạt nói móc, hừ một tiếng, "Ngươi rất thông minh, chẳng qua là cũng vô dụng thôi, ngươi thăm dò ta cũng không có tác dụng gì cả."
Tô Mạt vẫn luôn nghi ngờ Bạch y nhân có thể tiến vào kinh thành, có thể là mượn đường của Thẩm gia, lợi dụng bọn họ.
Nhưng nếu có thể đi vào hoàng cung, tiến vào vương phủ của Hoàng Phủ Giới, vậy thì phải ẩn núp thời gian dài mới có thể làm được.
Mà cung nữ và thái giám trong cung, hầu như là không có khả năng, dù sao những người đó luôn luôn phải có mặt.
Duy chỉ có thể là ám vệ của hoàng đế, thân là ám vệ, bọn hắn không cần xuất đầu lộ diện, cho dù là hoàng tử cũng sẽ không nhận biết được toàn bộ bọn hắn.
Mà những Bạch y nhân đó, có thể ẩn núp thời gian dài, tất nhiên là có nhiều khả năng xen lẫn vào bên trong ám vệ.
"Ha ha, đáng tiếc, các ngươi không thể sống tới ngày mai rồi." Giọng nói kia dương dương đắc ý nói xong, trong miệng bỗng nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, lập tức có tiếng ong vang lên.
"Cẩn thận" Lưu Hỏa hô lớn một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, che chở Tô Mạt và Lan Nhược ở sau lưng.
Ba người lập tức lưng tựa lưng đón địch, bốn phương tám hướng đều là tiếng ong, hoặc là ám khí, hoặc là...
Ong vò vẽ?
Tô Mạt vừa nghĩ đến đó, liền phân phó một tiếng, "Hỏa công."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc