Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 646

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn không thích uống R*ợ*u, huống chi là vào lúc như thế này.
Tuy rằng vô cùng buồn bực, tóm lại không biết nên làm thế nào.
Muốn giải thích cùng với Tô Mạt, lại không biết rằng sai ở đâu, ai cũng không sai, nhưng chính là nảy sinh cảm giác không vừa ý nhau rồi.
Vì sao lại vậy?
Doãn Thiếu Đường khuyên hắn: "Tô tiểu thư không phải là nữ tử keo kiệt, nghĩ thông suốt là tốt rồi. Hoàng Phủ huynh nghĩ lung tung cũng không có tác dụng, không bằng ra ngoài giải sầu, có thể đến lúc về mọi chuyện sẽ tốt đẹp rồi."
Vốn là khi Thẩm Tinh Tinh khiêu khích, Tô Mạt vẫn lạnh nhạt, Doãn Thiếu Đường cảm thấy nàng là một nữ tử đáng yêu, đối mặt với khiêu khích của kẻ địch vẫn có thể ung dung đối mặt.
Nhưng từ sau khi Nhạc Phong Nhi xuất hiện, hình như nàng ấy không bình tĩnh được, nói ví dụ từ trước đến nay nàng luôn cười với mọi người, cho dù là lúc không vui cũng sẽ cười.
Hắn cảm thấy nàng là người vô cùng thông minh, có mưu kế. Mà khi Nhạc Phong Nhi xuất hiện, hình như nàng thật sự tức giận, nhất là những điều nửa giả nửa thật mà Nhạc Phong Nhi nói, giống như là muốn hắt nước bẩn lên người Tô Mạt.
Vốn là lúc này, Tô Mạt sẽ nở nụ cười đối mặt, sau đó thoải mái hóa giải, lần này nàng vẫn hóa giải vô cùng tốt.
Nhưng mà Doãn Thiếu Đường cảm thấy được nàng tức giận, người một khi đã tức giận, rất dễ mất chừng mực, sau đó sẽ làm sai, phiền lòng nóng nảy.
Từ lúc nàng nói thẳng là để Nhạc Phong Nhi cho Đan Phi, lại bảo Lưu Hỏa trực tiếp giải quyết Nhạc Phong Nhi, đến hôm nay nước canh nóng bỏng hắt lên mặt, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Đây là Tô Mạt đang thể hiện sự tức giận, nàng đã tức giận rồi.
Không còn bình tĩnh nữa.
Hiện giờ, vậy mà nàng lại lãnh nghiêm bỏ lại Hoàng Phủ Cẩn mà đi, Doãn Thiếu Đường liền biết, sự tình sẽ phiền toái rồi.
Mấu chốt là theo ý hắn, Hoàng Phủ Cẩn cũng không sai, sau khi nghe bọn họ nói chuyện, với sự thông minh của hắn cũng đoán được ít nhiều.
Nhạc Phong Nhi có quan hệ với thuộc hạ của Hoàng Phủ Cẩn là Nhạc Thiếu Sâm, hiện giờ Nhạc Thiếu Sâm bị lưu đày, vương phủ có trách nhiệm chiếu cố tỷ muội Nhạc Phong Nhi.
Điều này khiến cho Nhạc Phong Nhi công khai thậm chí là yên tâm cắt ngang vào thế giới của hai người, giống như cao chó dán trên da, theo từ kinh thành tới Giang Nam.
Với sự nhạy cảm của Doãn Thiếu Đường, tự nhiên biết Nhạc Phong Nhi không phải là đơn thuần tới tìm biểu cửu để nương tựa, tất nhiên là vì Hoàng Phủ Cẩn.
Cho nên, chuyện đơn giản lại trở thành phức tạp, Nhạc Phong Nhi này không thể trừng phạt, không thể giết cũng không thể giữ lại được, giống như một cái xương cá đâm vào họng, mắc kẹt giữa hai người Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn.
Nghe Doãn Thiếu Đường nói về Tô Mạt như vậy, Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói: "Doãn Thiếu Đường, nghị luận sau lưng người khác là không tốt, huống hồ ngươi lại ở trước mặt ta nói Tô Mạt như vậy, nếu có lần thứ hai, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa."
Doãn Thiếu Đường vội vàng nhận sai, cười nói: "Xin lỗi, là ta bị hù dọa một chút. Tô cảm thấy với võ công của Tô tiểu thư, muốn né được bát canh cũng rất dễ dàng, mấu chốt là cô ấy cho rằng Nhạc cô nương là cố tình muốn hất bát nước canh qua, hơn nữa trong lòng có oán hận, tất nhiên sẽ phản kích, đúng không? Ta cũng nói thật, lúc ấy ta cũng không dùng chút sức nào, chẳng qua là nhường một chút, phản ứng của Nhạc cô nương cũng quá mạnh rồi."
Đây là gián tiếp chứng thật Nhạc Phong Nhi hất bát nước canh về phía Tô mạt, là cố tình, đây là giải thích cho Tô Mạt sao?
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn, bước chân không dừng lại, "Chuyện giữa ta và Mạt nhi, không cần bất kỳ người nào đứng ra giải thích, giữa chúng ta không có hiểu lầm."
Hắn đối với Tô Mạt, vĩnh viễn không bao giờ có oán trách, dù Nhạc Phong Nhi có thế nào, nếu không phải vì nể mặt Nhạc Thiếu Sâm, hắn thật sự không muốn quan tâm.
Sau khi hai người rời đi, một mình Tô Mạt đóng cửa ở trong phòng, lẳng lặng ngồi không, không muốn làm gì cả.
Mấy người Lan Nhược trốn ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, Lưu Vân gõ cửa: "Tiểu thư, có muốn ăn gì hay uống nước hoa quả không?"
Tô Mạt nói: "Đã muộn rồi, không muốn ăn nữa."
Lan Nhược lại nói: "Tiểu thư, ánh trăng bên ngoài rất đẹp, không bằng ra ngoài ngắm trăng đi."
Qua một lúc, Tô Mạt lại nói: "Các ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
Lan Như lại nhịn không được nói: "Tiểu thư, em đã làm xong điểm tâm, chi bằng người ăn một chút được không."
Tô Mạt biết bọn họ lo lắng, sợ mình đau lòng, nàng miễn cưỡng cười nói: "Ta thật sự là có chuyện muốn suy nghĩ, tiện thể luyện công luôn."
Vừa nghe nàng muốn luyện công, mấy người kia lại càng thêm khẩn trương, Lưu Hỏa bật thốt lên: "Tiểu thư, tâm trạng không ổn định không nên luyện công."
Tránh để bị tẩu hỏa nhập ma, có biết bao nhiêu người vì tâm trạng không yên, khi luyện công mà trong lòng phiền muộn, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
"Nàng ta tỉnh chưa?" Tô Mạt nghiêng người trên ghế dài cạnh cửa sổ, miễn cưỡng hỏi, cầm trong tay một hộp son, đó là Hồ Tú Hồng điều chế giúp nàng, bên trong là kịch độc không màu không mùi.
"Nửa tỉnh nửa mê, tỉnh dậy lại khóc, lại cầu xin, tỷ tỷ không nhìn được, lại khiến cho nàng ta ngủ tiếp."
Người trả lời là Lan Như.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng còi bén nhọn vang lên, âm thanh vô cùng kỳ lạ, mấy người đồng thời chấn động.
Đây là phương thức liên lạc Tô Mạt dạy cho thuộc hạ, căn cứ vào mức độ khẩn cấp của tình báo, đều có phân cấp.
Tiếng còi vừa rồi hẳn là người của A Lý truyền tin cảnh báo, ý nói nơi này có nguy hiểm, nhưng vẫn chưa điều tra được.
Nghĩ đến A Lý vẫn đang truy tìm người, nhưng không có tin tức chính xác, như vậy xem ra là đang cảnh báo trước cho bọn họ.
"Tiểu thư, có phải là Bạch y nhân không?" Mấy người bên ngoài lập tức khẩn trương lên.
Tô Mạt mở cửa ra, phân phó: "Lưu Vân, ngươi mang Lan Như đi tiếp ứng cho công tử, có nguy hiểm thì ra tay, nếu toàn bộ bình thường thì âm thầm quan sát. Chú ý Doãn Thiếu Đường."
Lưu Vân và Lan Như nhận lệnh rời đi.
Lưu Hỏa và Lan Nhược đi vào phòng, Lưu Hỏa nhịn không được nói: "Tiểu thư, cả một đoạn đường đến đây đều không có phát hiện ra Bạch y nhân, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ngô huyện này? Có phải là có âm mưu gì không?"
Tô Mạt hơi gật đầu, "Chúng ta coi như là xâm nhập vào sào huyệt của địch, bất luận là khả năng gì đều có thể tồn tại, chẳng qua là chúng ta chuẩn bị tốt mọi việc, tùy cơ ứng biến, cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn."
Những bạch y nhân đó dù có lợi hại, độc cũng không bình thường, nhưng cũng không thể công khai trước mặt người khác mà ***, huống chi những nơi dừng chân đều là người quen an bài, bạch y nhân cũng không thể bày ra trận pháp gì.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Mạt không ở lại khách điếm, Thẩm Tinh Tinh chẳng qua là viện cớ.
"Các ngươi đều phải cẩn thận, đừng để địch nhân lôi kéo, nhất định không được tùy tiện rời khỏi nơi này, cho dù là có người tới khiêu khích, chúng ta cũng không được chủ động đón địch."
Tô Mạt phân phó, nàng sợ là bạch y nhân sẽ có mai phục ở vùng ngoại ô hoặc nơi hẻo lánh, trù tính dụ dỗ bọn họ, nếu có người không nhịn được, đến lúc đó trúng bẫy sẽ phiền toái.
Nàng không muốn mấy người Lưu Vân có bất kỳ chuyện gì, hiện giờ bọn họ là huynh đệ tỷ muội thân thuộc của nàng.
Đối với nàng mà nói, thậm chí so với thân nhân còn thân thiết hơn, đó là tín nhiệm lẫn nhau, quan hệ hỗ trợ phó thác sinh mệnh.
Khi nói chuyện, ánh trăng ngoài cửa bị mây che khuất, bên ngoài lập tức tối đen, chỉ có đèn ***g dưới mái hiên chao đảo chiếu sáng trong bóng đêm, nhưng cũng chỉ được một khoảng nhỏ.
Trong không khí có mùi hoa quế nhàn nhạt, thoang thoảng giống như không có, còn có tiếng nức nở không hiểu từ đâu bay đến, khiến cho người khác rơi lệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc