Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 645

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thật ra nàng có chút hoài nghi, Nhạc Phong Nhi ở vương phủ một thời gian dài như vậy, Hoàng Phủ Cẩn không thể không nói qua cho nàng biết.
Nhạc Phong Nhi không thể nào không nghĩ cách thử quyến rũ Hoàng Phủ Cẩn, chẳng lẽ bị sự kiện đổi canh kia P0'p ૮ɦếƭ rồi?
Cũng có thể là Hoàng Phủ Cẩn quá bận, nàng ta không có cơ hội?
Sau khi dàn xếp xong, mọi người ăn cơm chiều, bởi vì có thêm Doãn Thiếu Đường, Tô Mạt liền bảo mấy người Lưu Vân cùng ngồi xuống ăn, không cần câu nệ, dù sao đây cũng không phải vương phủ.
Lúc này Nhạc Phong Nhi khoan thai đến sau, trong tay bưng một ấm đun nước, thướt ta, lại giống như yếu đuối, đi đến trước mặt hành lễ.
"Tô tiểu thư, đã đã hầm canh." Bộ dạng khiếp sợ, chờ nàng lên tiếng.
Tô Mạt nhìn bộ dạng của nàng ta như tiểu thiếp thấy chính thê, bên ngoài thì khúm núm, bên trong lại tính toán vô hạn, bộ dạng vô cùng phiền phức, nàng đến phía nam là để làm chính sự, không phải là vội tới tìm tiểu thiếp của tướng công mình, lại càng không phải là tới xử lý gia sự.
Nàng khoát tay, "Nhanh ăn đi."
Nhạc Phong Nhi thấy thái độ của nàng không kiên nhẫn, liền cắn chặt môi, ánh mắt lại bắt đầu ௱ô** lung, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Nàng ta có chút không biết làm sao nhìn Tô Mạt, thấy Tô Mạt không để ý tới mình, lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn cố tình không để ý tới, lại cảm thấy áp lực, liền để cho nàng ta đặt xuống.
Nhạc Phong Nhi cười đáp ứng, vội vàng bưng canh lên cho mọi người, bát đầu tiên là đưa cho Hoàng Phủ Cẩn
Hoàng Phủ Cẩn nhận lấy, đặt sang một bên, nàng ta lại bưng bát thứ hai đưa cho Tô Mạt, "Tiểu thư, ăn canh đi."
Tô Mạt không nhìn nàng ta, "Ta đã uống một chén rồi."
Trước khi ăn cơm uống một bát canh, trong cơm không dùng canh nữa, đó là thói quen của nàng.
Nhạc Phong Nhi cũng không thu chén canh lại, đáng thương nhìn Tô Mạt, Tô Mạt cũng không để ý tới nàng ta, tùy ý nàng ta bưng ở đó.
Nước mắt của Nhạc Phong Nhi gần như muốn chảy ra, nhưng lại không dám khóc.
Hoàng Phủ Cẩn liền nói: "Đặt xuống ăn cơm đi."
Nhạc Phong Nhi lại bướng bỉnh, "Tiểu thư, ta đã hầm canh rất lâu, người nếm thử xem."
Nói xong lại đưa tới, Doãn Thiếu Đường vội vươn tay nói: "A, thơm quá, nếu không cho ta đi."
Ai ngờ Nhạc Phong Nhi không chịu, tránh ra, lần này bát canh nóng kia liền bay về phía mặt của Tô Mạt.
Hiện giờ nội lực của Tô Mạt đã có chút thành tựu, hơn nữa học thiên thủ quan âm, vô cùng thần diệu, phản ứng theo bản năng liền phất tay, kết quả toàn bộ nước canh nóng bỏng lại bay về phía mặt Nhạc Phong Nhi, hơn nữa khiến nàng ta bay ra ngoài, cả người ***ng vào khung cửa, ngã trên hành lang.
Nàng ta kêu thảm một tiếng, sau đó cuộn mình không ngừng run rẩy, ***.
Hai tay không ngừng xoa mặt.
Đối với biến cố này, tất cả mọi người sửng sốt, sau đó Lan Nhược lập tức phi thân qua xem.
Nhạc Phong Nhi bị nội thương, may mắn không nghiêm trọng, nhưng là nửa gương mặt bên trái bị phỏng nổi lên một mảng bọng nước, vô cùng thê thảm.
Nhạc Phong Nhi khóc đến tê tâm liệt phế, mặt Tô Mạt vẫn trầm như nước, nếu không phải nàng có võ công, vậy bát canh kia sẽ hắt tới trên mặt mình rồi.
Lan Như lấy nước lạnh tới, đưa Nhạc Phong Nhi lau qua mặt, lại bôi thuốc cho nàng ta.
Nhạc Phong Nhi bi thương khóc lóc, không chịu để các nàng bội thuốc, giống như sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội hại ૮ɦếƭ chính mình.
Doãn Thiếu Đường xem cái này nhìn cái kia, Lưu Hỏa quát hắn, "Ngươi không thể an ổn được sao?"
Doãn Thiếu Đường vô tội nhìn hắn, sao mình nằm cũng trúng đạn vậy?
Lan Nhược trực tiếp điểm huyệt của Nhạc Phong Nhi, bôi thuốc cho nàng ta, sao đó cùng Lan Như đỡ nàng ta về phòng.
Lưu Vân và Lưu Hỏa đi sắc thuốc cho nàng ta.
Trong phòng chỉ còn lại Doãn Thiếu Đường và Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, ba người ngồi trước bàn, cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Hoàng Phủ Cẩn lo lắng nhìn Tô Mạt, "Mạt nhi, nàng không bị bỏng chứ."
Tô Mạt lắc đầu, Doãn Thiếu Đường gãi đầu, "Cái kia, cái kia...đều là do ta."
Tô Mạt nhìn hắn, "Cũng không trách ngươi, chỉ là nồi nước kia, đun sôi thì cũng không tránh được có chút nóng, nhưng múc vào bát rồi lại vẫn còn nóng như vậy."
Hơn nữa khí lực của Nhạc Phong Nhi cũng đủ lớn, Doãn Thiếu Đường chẳng qua chỉ là đưa tay ra, nàng ta nhường một chút, lại có thể hất bát canh về phía mình?
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Cân, thẳng thắn chân thành nói: "Mới vừa rồi ta hoàn toàn có khả năng tránh đi, nhưng mà phản ứng đầu tiên là trực tiếp cản lại."
Với khinh công của nàng, muốn tránh ra vô cùng dễ dàng, nhưng lúc ấy nàng lại theo bản năng phản kích, vô cùng hiển nhiên nàng đã coi Nhạc Phong Nhi là kẻ thù, cho dù là không biết võ công, nàng cung không lưu tình.
Tuy rằng nội lực cũng đã lưu tình, nhưng một bát canh kia, nếu nàng ta có thể hất qua, chính mình liền trả lại cho nàng ta.
Hoàng Phủ Cẩn ngớ ra một phen, "Mạt nhi, nàng ta không biết võ công. Chẳng qua là, nàng không bị thương là tốt rồi."
Chỉ cần là Tô Mạt không bị thương, hắn cũng không để ý tới chuyện gì đã xảy ra.
Tô Mạt hơi gật đầu, "Ta biết."
Chính mình vốn không phải nữ nhân thiện lương, người khác công kích nàng, nàng sẽ không đứng yên cho người ta đánh.
Lại càng không phải là người người khác đánh má phải, sẽ đem má trái ra cho người ta đánh.
Nhìn thử mấy người Vương phu nhân, Tô Văn Nhi, Đỗ di nương, Tô Trì, thái tử thì biết.
Hơn nữa từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng, giết kẻ thù, không phải là cách trả thù tốt nhất.
Mà là phá hủy ý chí của họ, đập nát tín niệm của họ, mới triệt để thắng lợi.
Nàng cũng vẫn làm như vậy.
Nên đối phó với Nhạc Phong Nhi như thế nào?
Vốn là sau chuyện đổi canh, mọi người rời khỏi kinh thành, nàng cũng đã tha thứ cho Nhạc Phong Nhi, cả đời này không gặp lại nhau là được.
Nhưng ai biết được, nàng ta lại không muốn ૮ɦếƭ tử tế mà tiến lên, hơn nữa vẫn thái độ ghê tởm như vậy.
Nam nhân có thể chịu được bộ dạng nữ nhân mảnh mai đáng thương, nữ nhân lại càng chán ghét loại ra vẻ này.
Huống chi mình tới đây là có chuyện quan trọng, nếu bị Nhạc Phong Nhi làm phân tâm, vậy có thể coi là cùng địch nhân chính diện giao phong sao?
Đây có phải là kế sách của địch nhân không?
Hay nói là, đây có phải là bị người ta lợi dụng hay không?
Địch nhân vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật, bọn họ ở ngoài sáng, hai bên chưa giao phong, nơi này đã bị một Nhạc Phong Nhi khiến cho sứt đầu mẻ trán rồi sao?
Nàng chậm rãi đứng dậy, "Cẩn ca ca, không bằng như vậy đi, huynh đưa Nhạc Phong Nhi tới chỗ biểu cửu của nàng ta, hoặc trở lại kinh thành, ta mang mấy người Lan Nhược tiếp tục xuôi nam."
Nói xong, nàng quay đầu bước đi, Hoàng Phủ Cẩn muốn đuổi theo, Doãn Thiếu Đường lại giữ hắn lại, "Hãy nghe ta nói, nữ nhân lúc này không thể đi đến. Tóm lại nói gì đi nữa đều thương tổn hòa khí."
Như vậy xem ra, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cũng là người bình thường, không phải là thần.
Hắn vụng trộm cười.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bóng lưng Tô Mạt rời đi, trong lòng vô cùng buồn bực.
Hắn quen biết Tô Mạt lâu như vậy, hai người gần như chưa từng cãi nhau, hơn nữa gần như chưa hề xuất hiện ý kiến trái ngược nhau, chỉ cần nàng muốn, hắn nhất định giúp nàng đạt được tâm nguyện.
Nàng thích, hắn cũng thích.
Nàng ghét, hắn cũng ghét.
Hắn vẫn luôn coi nàng là trân bảo trong lòng, vượt qua tất cả, những nữ nhân khác, hắn căn bản chưa hề ngó tới.
Vậy tại sao lại đi đến bước đường này? Khiến hắn không thể nghĩ ra, xem ra nữ nhân vẫn vô cùng phức tạp.
Hắn có chút sốt ruột, có chút ảo não, lại không thể hiện ra ngoài.
Đối với đề nghị của Doãn Thiếu Đường, cũng không cự tuyệt.
Doãn Thiếu Đường kéo hắn nói: "Không bằng chúng ta ra ngoài uống R*ợ*u đi."
Thị trấn này, cũng là vô cùng náo nhiệt, không giống kinh thành luôn cấm đi lại ban đêm, chợ đêm đông đúc, có rất nhiều chỗ để uống R*ợ*u.
Hoàng Phủ Cẩn không muốn đi, Doãn Thiếu Đường lại nói: "Tô tiểu thư cũng không phải là nữ hài tử, huynh vẫn là để cho chính nàng ấy bình tĩnh một chút đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc