Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 643

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trước mặt người khác nói là muốn tự sát, vào những lúc như thế này, nàng ta muốn ૮ɦếƭ, người khác đừng kéo nàng ta lại, xem nàng ta có ૮ɦếƭ thật hay không.
Vừa rồi Lan Nhược kéo nàng ta lại không phải vì sợ nàng ta ૮ɦếƭ, mà là vì muốn cho nàng ta một chút giáo huấn, lưu lại trên đầu nàng ta một cục u.
Ai ngờ tay ăn chơi Doãn Thiếu Đường kia, lại bị Nhạc Phong Nhi lừa gạt, phi người chạy tới cứu nàng ta.
Nghĩ tới đây, Lưu Hỏa càng thêm khó chụy, càng nhìn thấy Doãn Thiếu Đường chướng mắt, đúng là "tiểu bạch kiểm".
Ngược lại Thẩm Tinh Tinh lại rộng lượng, bảo Nhạc Phong Nhi ngồi xe ngựa cùng với mình, dù sao xe ngựa của bọn họ rộng rãi, có thêm Linh Đang và Phỉ Thúycũng không chật.
Mà Đan Phi một lòng muốn đi theo Tô Mạt, vốn là Tô Mạt còn muốn để A Lý bắt bọn hắn lại, như thế này ngược lại bớt việc rồi.
Nhưng nàng cũng không thể để người khác mượn cớ, không muốn để Ngụy An Lương và Thẩm gia biết, nên dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Đan phi thất vọng đứng đó, cảm thấy giấc mộng của mình giống như đã vỡ nát.
Thẩm Tinh Tinh kéo tay Nhạc Phong Nhi, bộ dạng vô cùng thân thiết không hề kiêu ngạo, nhẹ giọng quan tâm, khiến cho Phỉ Thúy và Linh Đang đều kinh ngạc, không ngờ tới tiểu thư nhà mình còn có một mặt ôn nhu săn sóc như vậy.
Nhạc Phong cảm động vô cùng, cụp mắt gạt lệ không ngừng nói muốn lấy ૮ɦếƭ báo đáp ân tình của Thẩm tiểu thư.
Ngụy An Lương phân phó mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường, nếu bị lạc sẽ rất phiền toái.
Đan Phi lưu luyến không rời, hiện giờ thật sự là tiền mất tật mang, bản thân hắn không được lợi gì cũng không gặp may.
Ngụy An Lương vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Đại đường gia đừng buồn quá, Tô tiểu thư không phải là người tuyệt tình, nhưng người ta dù sao cũng là thiên kim tiểu thư phủ quốc công, không thể trở thành đầu lĩnh của thổ phỉ được. Ngươi cũng phải cân nhắc thay cho người khác."
Ngược lại hiện giờ Đan Phi không còn muốn Nhạc Phong Nhi nữa, hắn cảm thấy nếu có thể đi theo nữ nhân cường hãn như Tô Mạt làm thổ phỉ, mới đúng là chuyện đúng đắn nhất cuộc đời.
Hắn gật gật đầu, rất muốn đi theo, Ngụy An Lương lại an ủi hắn, khiến hắn tạm thời đừng làm gì, sắp xếp một chút đừng nóng vội.
Ngụy An Lương trấn an Đan Phi, đoàn người lại tiếp tục xuôi nam.
Mà Đan Phi trên núi, ban đêm cũng có mấy bóng dáng như mèo mò vào, so với mèo còn nhanh hơn, không hề có tiếng động.
Sau đó Đan Phi liền được thỏa mãn nguyện vọng.
Đoàn người Tô Mạt dừng chân ở huyện Ngô, không ở dịch trạm, mà trực tiếp thuê cả một khách điếm.
Cuối cùng rời khỏi thôn hà hoa, giờ là khách điếm thị trấn phải lấy tiền bạc thuê, người nào có tiền thì người đó là lão đại.
Rốt cuộc Thẩm Tinh Tinh cũng cảm thấy được nở mày nở mặt, không cần nhìn sắc mặt của Tô Mạt nữa rồi.
Hiện giờ Ngụy An Lương bỏ tiền ra thuê khách điếm, chẳng khác nào là lấy tiền của nàng cả, tất nhiên không giống ngày xưa nữa.
Nàng ta lớn tiếng sai bảo đem phòng tốt nhất chuẩn bị cho nàng ta, sau đó để phòng tốt thứ hai để lại cho Nhạc Phong Nhi, còn lại người khác tự chọn.
Thật ra phòng trong khách điếm, phòng tốt nhất cũng không khác là mấy, chẳng qua là lầu hai không ẩm ướt, sạch sẽ hơn nhiều, cũng không có chuột, đệm chăn sạch sẽ được giặt thường xuyên.
Mà đối với những người ở đây, ở lại khách điếm cũng tuyệt đối không dùng chăn ở đó, đồ dùng đồ ăn của bọn họ, hầu hết là tự mang.
Nếu như vậy thì phòng nào cũng không khác nhau nhiều lắm, đơn giản là phòng của Thẩm Tinh Tinh thì lớn hơn một chút, hoặclà bên ngoài cửa sổ có thể nhìn được cảnh sắc gì đó.
Khi lên lầu, nàng nhìn Tô Mạt, lớn tiếng sai bảo: "Phỉ Thúy, ngươi đi liên hệ với cửa hàng vải nhà chúng ta, bảo họ mang mấy bộ chăn đệm tốt nhất tới, thảm, màn gì đó đều đưa tới, còn có bộ đồ dùng trà cũng cần phải có, mặt khác bảo tửu lâu đưa đồ ăn ngon nhất tới, ta không ăn đồ ăn ở đây, còn có bảo họ đưa tới..."
Ngô huyện là huyện giàu có và đông đúc thuộc Tô Châu, muốn cái gì cũng có, chẳng qua nàng ta gióng trống khua chiêng như vậy khiến Lan Như cảm thấy tò mò, hỏi: "Thẩm tiểu thư, dọn đến dọn đi phiền toái như vậy, sao người không đến ở luôn tại cửa hàng nhà mình đi?"
Thẩm Tinh Tinh đắc ý nói: "Sao có thể rời khỏi các ngươi được."
Lan Nhược gọi Lan như nói: "Lan Như, viện của tiểu thư đã dọn dẹp xong, chúng ta nhanh qua đó đi. Đến lúc trời mưa, mọi người cũng không cần phải chen chúc với nhau một chỗ."
Vừa nghe thấy Tô Mạt muốn dọn ra viện bên ngoài, Thẩm Tinh Tinh và Nhạc Phong Nhi đều cảm thấy mờ mịt.
Nhạc Phong Nhi theo bản năng muốn đi theo, Thẩm Tinh Tinh hô: "Này, sao các ngươi có thể làm như vậy chứ? Bản thân ta có chỗ ở, nhưng nghĩ cho các ngươi, nên ở chung cùng các ngươi, các ngươi lại ích kỷ như vậy sao?"
Lan Nhược ôn hòa nói: "Thẩm tiểu thư, viện của chúng ta quá nhỏ, nếu để chiêu đãi tiểu thư khuê các như người thì thật là thất lễ. Thẩm tiểu thư vẫn nên là tự mình ở đi."
Lại nói nếu ở chung cùng các nàng, chắc sẽ hộc máu mất.
Hơn nữa còn thêm một Nhạc Phong Nhi nữa.
Cứ như vậy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo người ở nhà đã được chuẩn bị trước, mà Thẩm Tinh Tinh trong lúc tức giận cũng dọn về cửa hàng nhà mình, lại lăn qua lăn lại khiến gà bay chó sủa, Ngụy An Lương vì để bảo vệ nàng ta, chỉ có thể đi cùng, để thuộc hạ ở lại khách điếm.
Thẩm Tinh Tinh thật sự là tức muốn ૮ɦếƭ, nàng ta vốn là muốn khoe khoang một phen, không ngờ tới Tô Mạt không cho nàng ta cơ hội đó.
Chính mình khoe ra cũng chưa ngồi nóng chỗ.
Mà Nhạc Phong Nhi lại khóc sướt mướt nói muốn đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Thẩm Tinh Tinh rối rắm không chịu được, nghĩ đến để Nhạc Phong Nhị đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn quấy rồi cũng không tồi, liền bảo người đưa nàng ta qua đó.
Nhưng Thẩm Tinh Tinh lại không đủ dày mặt đi qua đó ở.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở trong viện xem xét một chút, đám người Lan Nhược thu thập hành lý, lúc này người trông cửa vào thông báo, "Hồi bẩm thiếu gia, tiểu thư, có vị Doãn công tử và Nhạc cô nương ở ngoài cửa cầu kiến."
Không có lệnh của bọn họ, người khác không thể tùy tiện đi vào, dù là Nhạc Phong Nhi khóc đứt ruột đứt gan cũng không ai để ý.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, cũng không nói gì lập tức đi vào trong nhà.
Hoàng Phủ Cẩn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn không muốn có liên quan gì với Nhạc Phong Nhi, nhưng xuất phát từ trách nhiệm cùng giao tình hắn lại không thể không quản.
Dù sao Nhạc Thiếu Sâm vì hắn nên mới rơi vào hoàn cảnh như vậy, đồng thời Diệp Tri Vân vẫn nhắc nhở phải chiếu cố cho tỷ muội Nhạc gia cho tốt, không thể bội bạc.
Cho nên điều này khiến Hoàng Phủ Cẩn khó làm, lấy cách nghĩ của hắn, cho người trực tiếp đưa các nàng về kinh thành là xong, ai ngờ nàng lại không đồng ý.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bóng lưng Tô Mạt, hơi suy nghĩ một chút, bảo Lưu Vân và Lan Nhược tới, "Các ngươi đưa ra ý kiến đi."
Lan Nhược biết hắn phiền lòng chuyện gì, nói: "Thiếu gia, nô tỳ cảm thấy cứ trực tiếp phái người đưa Nhạc cô nương về nhà biểu cửu thôi."
Lưu Vân nói tiếp: "Đến lúc đó chỉ sợ nàng ta lại tìm đến cái ૮ɦếƭ, đến lúc đó khó nói với sư phụ và Nhạc tướng quân."
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn thâm trầm, đối với bộ dạng động cái là đi tìm cái ૮ɦếƭ của nàng ta, thật sự là khiến hắn đau đầu.
Mạt Nhi của hắn từ trước đến nay luôn kiên cường, cũng không khiến hắn phải lo lắng nhiều, thậm chí hắn nghĩ muốn sủng ái nàng nhiều hơn nữa, nàng lại giống như tiểu dã miêu tỏ ý muốn bảo vệ cho hắn.
Lan Như nhìn bộ dạng do dự của hắn, lại cho rằng hắn bị Nhạc Phong Nhi mê hoặc, dù sao ngày thường tiểu thư không quấn lấy hắn, mà nam nhân, nhất là những nam nhân ưu tú như hắn, đối mặt với nữ nhân mạnh mẽ, có đôi khi lại cảm thấy không thoái mái, thấy nữ nhân nhu nhược mặt dày mày dạn quấn lấy mình, đôi khi sẽ động lòng trắc ẩn, cho dù không phải là yêu, nam nhân cũng sẽ nói: "Nàng ấy không có ta thì không thể sống nổi."
Thật sự sẽ như vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc