Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 642

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhưng mà Tô Mạt có nguyên tắc của mình, ngày thường bọn họ có thể nói vài lời, nhưng những lúc như thế này, nàng đã tức giận muốn giải quyết mà vẫn chịu đựng, nàng không lên tiếng, bọn họ cũng không dám mở miệng nói, cho dù là đứng ra bảo vệ cũng không được.
"Thẩm tiểu thư, ta nói cũng không nói đến điều kiện kia, mà là ta cho các ngươi hai vạn lượng ngân phiếu, để ngươi tạm thời bảo quản, ngươi cũng nên trả lại rồi."
Trên mặt Tô Mạt không có chút tức giận, vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ, mà mấy người Lan Nhược và Lưu Vân biết, hiện giờ tuổi của tiểu thư còn chưa lớn, nhưng hai năm qua phát triển rất nhanh.
Nhất là ngắn ngủi một năm Tô quốc công không có ở nhà, quả thật là thay da đổi thịt, tiểu thư giấu đi tài năng, so với loại thể hiện sự *** ra bên ngoài thì càng cường đại hơn nhiều.
Khiến cho người ta không cảnh giác, so với vừa thấy đã cảnh giác, tất nhiên là tốt hơn nhiều.
Thẩm Tinh Tinh vừa nghe Tô Mạt nói xấu nàng ta, lập tức nổi giận lên, "Ngươi, ngươi ngậm máu phun người, ngươi cho ta ngân phiếu lúc nào?"
Phỉ Thúy và Linh Đang vội vàng chứng minh, căn bản là không có.
"Linh Đang, đem túi quần áo của chúng ta ra cho nàng ta xem, nhìn xem đâu là ngân phiếu của nàng ta? Ngân phiếu đều là của nhà chúng ta."
Linh Đang tức giận đến phát khóc, "Để làm gì chứ, sao Tô tiểu thư lại có thể vu oan cho chúng ta như vậy?"
Tô Mạt thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư, ngươi không biết là ta và lệnh tôn hợp tác sao? Ngân phiếu là dùng chung."
Thẩm Tinh Tinh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ngươi, có ai làm chứng là ngươi cho ta chứ?"
Tô Mạt nhướn mày, vẫn ung dung nhìn nàng ta, lại quét mắt nhìn đám người Ngụy An Lương, cười nói: "Có một số người thật xấu, dù là vừa mượn, cũng có thể dứt khoát nói là không có."
Nàng vừa nói xong, Lan Nhược liền hiểu ý của nàng ta, lúc này lạnh lùng nói: "Thẩm tiểu thư, ngươi muốn tìm người làm chứng, vậy vừa rồi ngươi tùy tiện nói không biết, có người làm chứng không?"
Thẩm Tinh Tinh lập tức nghẹn lời, giống như bị người ta nhét quả trứng lớn vào miệng.
Nhạc Phong Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, ánh mắt ௱ô** lung, khiến cho người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt nàng ta.
"Tô tiểu thư, cầu người, cầu người không cần làm khó Thẩm tiểu thư nữa. Đều là do Phong Nhi không tốt, là Phong Nhi đáng ૮ɦếƭ, Phong Nhi không nên để các người nhìn thấy, không nên để các người cứu, ta..."
Nàng ta mạnh mẽ đứng dậy, lần này thật sự rất nhanh, tinh thần Thẩm Tinh Tinh hoảng hốt, cũng không chú ý tới nàng ta.
Nàng ta cứ như vậy giống như bươm bướm bay đi, "ầm" một tiếng vọt tới tảng đá lớn bên cạnh.
Đám người Đan Phi hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ra tay cứu, lại không kịp, trơ mắt nhìn nàng ta đâm vào.
"Ai nha..." Doãn Thiếu Đường hét thảm một tiếng, bị Nhạc Phong Nhi ***ng ngã, hắn ôm ***, kêu thảm: "Ai da, ngũ tạng bị ***ng nát mất rồi, ai da, Nhạc cô nương lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy."
Khi cách tảng đá lớn một khoảng, thì eo của Nhạc Phong Nhi bị một sợi tơ mỏng cuốn lấy, kéo nàng ta lại không thể tiến lên một bước.
Lan Nhược hơi động Ng'n t, thiên ti tằm lặng lẽ quay về trong ống tay áo.
Có vài người nhìn thấy được.
Thẩm Tinh Tinh lại không thấy, nàng ta đi qua thể hiện tư tưởng nữ hiệp, quở trách Nhạc Phong Nhi, trách cứ Tô Mạt, lại nói với Doãn Thiếu Đường: "Không nhìn ra là Doãn công tử lại thật sự có tài."
Doãn Thiếu Đường đứng lên, xoa ***, ho khan hai tiếng nói: "Gì chứ, cũng không phải là ta, là nàng ta tự ngừng lại, ta lại không biết, ngơ ngác bị ***ng ngã."
Phỏng chừng ban đầu Lan Nhược là muốn để nàng ta đâm vào tảng đá, sau đó mới giữ nàng ta lại, thậm chí nếu nàng ta không đâm vào, Lan Nhược cũng muốn khiến nàng ta *** một cái mới được.
Ai ngờ lại bị Doãn Thiếu Đường làm loạn.
Lan Nhược trưng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì, vội chắp tay giải thích.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Lưu Hỏa, nếu Nhạc cô nương muốn tìm cái ૮ɦếƭ như vậy, ngươi liền thỏa mãn cho nàng ta đi, tránh để ૮ɦếƭ quá khó nhìn."
Nói xong nàng xoay người đi, phân phó nói: "Chúng ta khởi hành thôi."
Nàng cũng không để ý đến những người khác, xoay người nhảy lên ngựa của mình rời đi, nhìn khí thế của nàng không giận mà uy, mấy người Ngụy An Lương, Đan Phi đều thấy rung động trong lòng.
Bọn họ không ngờ rằng lại có nữ nhân có thể tỏa ra được khí thế cường đại như vậy.
Hơn nữa nàng không hề giải thích, không cần đến, còn có thể trực tiếp ra sát chiêu, quả nhiên là...Cường hãn!
"Lão đại?" Đan Phi nói thầm, hắn vẫn luôn mơ về một nữ thủ lĩnh cường đạo, nàng xinh đẹp, mỹ lệ, mạnh mẽ, độc ác, thông minh, cường hãn...
Có thể cưỡi ngựa bắn tên, dùng ánh mắt *** hắn...
Hắn quyết định đi theo nàng lăn lộn, đi theo lão đại lợi hại, tất nhiên sẽ có cái ăn.
Nhạc Phong Nhi bên kia kêu thảm một tiếng, ngã trên đất cầu xin, "Vương gia..."
Hoàng Phủ Cẩn vô cùng khó xử, hắn không rõ sao mình lại rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Nhạc Phong Nhi không hiểu chuyện, Mạt Nhi cũng bắt đầu tức giận rồi.
Trước giờ Mạt Nhi luôn là người hiểu rõ lý lẽ, biết thân phận của Nhạc Phong Nhi, chỉ là cho nàng ta một chỗ ở, bảo vệ, nàng ta cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Tống nàng ta trở về không phải là ổn sao?
Những ý nghĩ này chợt lóe lên, cũng không ảnh hưởng đến quyết định và hành động của hắn, hắn biết Tô Mạt chỉ là muốn giáo huấn Nhạc Phong Nhi, không đến mức muốn giết nàng ta.
Cho nên hắn căn bản không hề ngừng lại, trong mắt có một chút do dự rồi xoay người rời đi cùng Tô Mạt.
Khi Tô Mạt bám lấy yên ngựa, Hoàng Phủ Cẩn đã đi đến sau lưng nàng, giúp nàng lên ngựa.
Tô Mạt cười với hắn, Hoàng Phủ Cẩn thở dài, không lâu trước đây, trong mối quan hệ của bọn họ, hắn nắm chủ động, bảo vệ nàng, sủng ái nàng, dạy bảo nàng, sao giờ lại thành nàng quyết định, bức bách hắn vậy?
Chẳng qua là hắn yêu nàng như vậy, có thể bao dung toàn bộ con người nàng, chỉ cần nàng không gặp nguy hiểm, dù làm nam nhân đứng sau lưng nàng, hắn cũng không ngại.
Chỉ là...Hắn thở dài trong lòng, cũng không nói gì, xoay người lên ngựa.
Bên kia, Nhạc Phong Nhi khóc đến mức muốn ngất đi, Thẩm Tinh Tinh cũng tức đứng giậm chân, thấy Tô Mạt mặc kệ đàm phán, nàng ta liền gọi Ngụy An Lương, "Ngụy An Lương, sao ngươi không quản vậy?"
Còn không bằng để Đan Phi dẫn đi, ít nhất Đan Phi cũng là thích Nhạc Phong Nhi.
Thẩm Tinh tinh oán hận trừng mắt nhìn Ngụy An Lương.
Ai ngờ Đan Phi lại chạy về phía Tô Mạt, "Bùm" một tiếng quỳ xuống, hô: "Tô tiểu thư, xin người, hãy làm đại đương gia của chúng tôi đi."
Tô Mạt cười hì hì một cái, nụ cười này của nàng, giống như băng tuyết tan ra, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người đều cảm thấy như vậy, không biết từ lúc nào, cảm xúc tâm tình của bọn họ hình như đều bị nàng chiếm lấy mất rồi.
Nếu nàng thoải mái, dù là lên núi đao cũng không có gì đáng sợ.
Nếu nàng u sầu, cho dù là hoa đào tháng ba cũng không có gì đáng xem.
Nàng nở nụ cười, đám người Ngụy An Lương cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng hiểu rằng Nhạc Phong Nhi cũng tránh được lần này rồi.
Lưu Vân ra hiệu bằng tay cho Lưu Hỏa, Lưu Hỏa hiểu được, nhân tiện nói: "Nếu tiện đường, Nhạc cô nương tạm thời có thể đi theo, quay về tìm người đưa cô tới chỗ biểu cửu. Cũng đừng tự tìm lấy cái ૮ɦếƭ, khiến cho người khác thấy khó chịu."
Ý là, lần tới muốn ૮ɦếƭ, không cần tự ra tay đâu.
Thật ra nàng ta đâu có muốn ૮ɦếƭ chứ?
Nếu muốn ૮ɦếƭ, sao phải đâm đầu vào tảng đá trước mặt người khác chứ? Hoàn toàn có thể tránh đi ánh mắt của người khác, lén lút tự sát, cũng không ai biết, lại thỏa mãn được tâm nguyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc