Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 641

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sau khi hợp nhất, có thể đứng song song với Lý Hắc Hổ, nhưng chỉ là một đơn vị nhỏ.
Như vậy lực lượng trong bóng tối của nàng có thể lớn mạnh hơn.
Nếu muốn làm nên chuyện, không thể không có nhân lực và tiền bạc, dù không định làm chuyện lớn, nhưng nếu muốn tung hoành thiên hạ, không có nhân lực và tiền tại cũng không thể làm được.
Nhưng mà cũng phải đề phòng Thẩm gia và Tào bang cài người vào bên cạnh Đan Phi, những người này đều đa mưu túc trí, không thể không có người nằm vùng bên trong đám thổ phỉ đó.
Chuyện này nàng tin tưởng A Lý xử lý được, sẽ xử lý vô cùng tốt.
Đan Phi cười ha ha, ánh mắt vẫn nhìn Nhạc Phong Nhi, hắn nhìn ra được, Nhạc Phong Nhi này thích Hoàng Phủ công tử, mà Hoàng Phủ công tử cùng vị Tô tiểu thư kia chắc chắn là ở chung một chỗ, thậm chí là quang minh chính đại ở chung.
Mặc kệ trong lòng Hoàng Phủ công tử nghĩ thế nào, bên ngoài chắc hẳn không làm ngược lại với Tô tiểu thư, như vậy chỉ cần lấy lòng Tô tiểu thư, Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ là áp trại phu nhân của hắn.
Hắn tiến lên hai bước về phía Tô Mạt, chắp tay, cười nói: "Tô tiểu thư, người xem vị tiểu nương tử này đã bôn ba cả đường khiến cơ thể mệt mỏi, lại để tiểu thư mang đi sẽ không tiện, không bằng tạm thời cứ để Đan mỗ chiếu cố có được không?"
Ý của hắn là đảm bảo, hắn sẽ không bá vương ngạnh thượng cung đối với Nhạc Phong Nhi (bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian)
Lập tức Nhạc Phong Nhi run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nức nở nói: "Vương gia, cầu xin vương gia quyết định, Phong Nhi tình nguyện đi theo vương gia, làm nô tỳ cho vương gia, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận, cầu xin vương gia đừng ném Phong Nhi và miệng sói."
Nếu Tô Mạt đáp ứng, đó chính là bức nàng thành gái điếm, nàng cần phải cho Hoàng Phủ Cẩn biết, Tô Mạt là nữ nhân độc ác như thế nào.
Tô Mạt nhìn chằm chằm nàng ta, thấy Nhạc Phong Nhi vẫn không ngừng rơi nước mắt, ánh mắt cầu xin càng toát lên vẻ đáng thương, thân thể run rẩy càng thêm mãnh liệt, nàng ta quỳ rạp trên đất, hận không thể đem chính mình vùi vào trong đất.
Tô Mạt cười cười, xem ra thế giới này nữ nhân muốn ςướק đoạt nam nhân nhà người khác đều không khác nhau lắm, hoặc là ỷ vào thân phận ngang ngược, bức bách chính thê người ta, hoặc là giả vờ đáng thương, đổi lấy sự thương tiếc đau lòng của nam nhân.
Mà nam nhân trên thế giới này, có bao nhiêu người từ chối được đại tiểu thư quyền thế giàu có và danh lợi, lại có bao nhiêu nam nhân có tiền có thế chống lại được vẻ ôn nhu xinh đẹp tội nghiệp của nữ nhân.
Mà vị chính thê, mặc kệ là mạnh mẽ như thế nào, ôn nhu cũng được, mỹ lệ cũng được, thiếu phụ lớn tuổi có chồng cũng được, đến cuối cùng hầu như đều có chung số phận bất hạnh.
Nàng không khỏi nhớ tới người bạn ở kiếp trước của nàng, cha và ông nội cả đời đều làm cán bộ, cũng đều là người cẩn trọng, cuối cùng lại thua bởi một phụ nữ nhu nhược, quen dùng nước mắt để chiếm được tình cảm và sự đồng tình của nam nhân, đạt được mục đích của người phụ nữ kia.
Nàng biết chuyện này không nên oán hận người phụ nữ kia, hoặc là do đàn ông chủ động, hoặc là đàn ông không khống chế được, nhưng nếu như các nàng không đến quyến rũ người ta, những người đàn ông bị động kia có lẽ sẽ không phạm sai lầm.
Tóm lại, cả hai đều sai, mỗi người đều đánh 50 đại bản.
Nhưng đối với những ý đồ xấu, ngay từ lúc có ý định mà nói, đó chính là tuyệt đối không thể lưu tình.
Tô Mạt không nói một câu nào, sắc mặt lạnh lùng, khí thế quanh người giống như đột nhiên rơi vào mùa đông, khiến cho người bên cạnh nàng đều cảm thấy hàn ý.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý nhìn nàng, nàng ta chính là muốn Tô Mạt nhịn không được, nếu nàng bức bách Nhạc Phong Nhi, vậy thì Tô Mạt chắc chắn sẽ mang danh người hay ghen, hừ, muốn so với mình, không có cửa đâu!
Nhạc Phong Nhi khóc lóc đáng thương, lại bắt đầu dập đầu, cầu xin Hoàng Phủ Cẩn và Tô tiểu thư đừng đưa nàng cho đám thổ phỉ, cầu xin hắn để nàng cho nàng đi theo làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ.
Tô Mạt vẫn không nói lời nào, nếu chỉ là tiện thiếp, đó chính là làm nô tỳ, nhưng với thân phận Nhạc tiểu thư, đều là danh quý thiếp, vậy thì cũng không phải là nô tỳ.
Mặc kệ là nô tỳ hay không nô tỳ, nàng sẽ không để Nhạc Phong Nhi ở cạnh Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, quyết định ném cục than nóng bỏng tay này lại cho hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng hỏi ý kiến của mình, lại nhìn Nhạc Phong Nhi quỳ trên mặt đất, hắn có chút không đành lòng, dù sao đại ca của nàng ta là huynh đệ cùng sinh ra tử với mình, huống hồ trước đây tỷ muội Nhạc gia cũng là người thân thiện.
Hắn suy nghĩ một chút, "Ngươi đứng lên đi, không cần hơi một tí là quỳ xuống cầu xin."
Hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Vân, "Lưu Vân, ngươi gọi vài người, hộ tống nàng ta đi tìm Nhạc Lâm Nhi, sau đó quay về kinh thành, lại thông báo với quản sự một chút, không được để bất kỳ kẻ vào khi dễ các nàng. Nếu không được, để cho các nàng làm quản sự tạm thời của vương phủ."
Nói như vậy cũng là vì bản thân hắn và Tô mạt không quay về vương phủ thì nơi đó cũng chỉ là hữu danh vô thực, chẳng qua là có chút tiền tài, lại có chút địa vị, cũng có người bảo vệ các nàng.
Nhạc Phong Nhi vừa nghe xong, lại giống như nghe thấy hình phạt tàn nhẫn nhất, nàng ta ra sức lắc đầu, nước mắt ràn rụa, "Không, vương gia, cầu xin người đừng đưa Phong Nhi đi. Phong nhi....không dám, không, không muốn, không, không phải,Phong Nhi muốn đến ở nhờ nhà biểu cữu, không cần phiền phức quay về vương phủ nữa."
Trong mắt Thẩm Tinh Tinh chớp lóe, căm tức nhìn Tô Mạt, lớn tiếng chất vấn: "Có phải là ở trong vương phủ có người hàng ngày tìm ngươi gây rối, đe dọa ngươi không?"
Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, chảy ra cả máu, liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái rất nhanh, sau đó cúi đầu ra sức lắc, "Không, không có, là, là ta và muội muội không muốn gây phiền toái cho vương phủ."
Nói xong từ cuối, giọng đã nhỏ như tiếng muỗi, gần như không thể nghe thấy.
Thẩm Tinh Tinh lại tự cho là biết được bí mật, tìm ra thủ đoạn của Tô Mạt, châm chọc nói: "Có một số người quả thật là độc ác, dù là xa tận chân trời, cũng phải cho người đi qua, chẳng lẽ muốn lấy thúng úp voi sao? Vương phủ không có vương pháp vậy sao?"
Tô Mạt tất nhiên hiểu được ý của nàng ta, lúc này bản thân mình không có cách nào giải thích, dù có giải thích cũng vô dụng, dù sao tất cả mọi người không ở kinh thành, mặc kệ nói thế nào, cũng là nàng bất lợi.
Nhưng mà đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì, nàng không cần mấy người Thẩm Tinh Tinh tin tưởng nàng, đối với nàng mà nói, bọn họ không là gì cả.
Mà tri kỷ của nàng là tỷ muội Lan Nhược, còn có A Lý, bọn họ có thể chứng minh trong sạch của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh nàng lâu như vậy, tất nhiên sẽ hiểu được tính tình của nàng.
Nàng tin tưởng cuộc đời nàng sẽ không cẩu huyết như vậy, nam nhân mà nàng nhận định, cũng sẽ không phải là nam nhân có bộ dạng gào thét ầm ĩ, luôn nghe gió nói mưa, nghe người khác hãm hại vài câu liền cho rằng nữ nhân của mình là người độc ác.
Này cũng chứng minh Nhạc Phong Nhi cũng có chút năng lực, trừ mấy người bọn họ ra, người khác đều có thể bị nàng ta xoay vòng.
Ít nhất nàng cảm giác được ánh mắt nhìn nàng của Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương đã có sự thay đổi.
Nàng cười nhạt một tiếng, nói dám châm ngòi, dám ra tay với nàng, vậy thì phải chịu được sự trả thù và tức giận của nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, không thèm để ý nói: "Thẩm tiểu thư hình như vẫn còn thiếu của ta vài thứ."
Thẩm Tinh Tinh nghe nàng nói vậy, mắng: "Đê tiện, ta nói cho ngươi biết Tô Mạt, ngươi đừng nghĩ lấy một cái điều kiện như vậy đòi ép buộc ta, ngươi đã nói không bức ta làm chuyện trái với lương tâm, chuyện của Nhạc cô nương ta nhất định sẽ quản."
Nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của nàng ta, Tô Mạt ngược lại lại thành tiểu nhân độc ác.
Mà có thể bức Tô Mạt đến hoàn cảnh này, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Không, không, Thẩm tiểu thư, không phải, Tô tiểu thư không có...không có..."
Bộ dạng nàng ta định giải thích thay Tô Mạt, lại càng tỏ vẻ ủy khuất, khiến cho Lưu Hỏa gần như muốn đánh ૮ɦếƭ nàng ta.
Đây không phải càng nói càng tô đen sao, càng đổ tội danh lên người Tô Mạt sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc