Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 640

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt đột nhiên nói: "Trên đường này không thiếu thổ phỉ, sao ngươi không bị bắt, ngược lại đến đây mới bị bắt lại sao?"
Nói đến thổ phỉ, thổ phỉ phía bắc hung hãn có thể sánh ngang với thổ phỉ phía nam.
Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nước mắt chảy xuống, "Tô tiểu thư, người, người hoài nghi ta? Ta..."
Nàng ta ôm mặt khóc, vừa khóc vừa nói: "Ta, trên đường này ta đã phải chịu rất nhiều đau khổ, chỉ nghĩ đến có thể...Ta biết là ta bị cường đạo bắt được, tuy còn không lên núi, nhưng mà cũng bị cường đạo ***ng chạm cơ thể, đời này đã không thể, ta...Ta chỉ có thể chọn con đường ૮ɦếƭ..."
Nàng ta mạnh mẽ đứng lên, chạy về hướng tảng đá lớn đâm đầu vào đó.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì một cái hừ lạnh này, mấy người Lưu Hỏa cùng Lan Nhược không hề động, nhưng Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút rồi thôi, nàng ta cũng đã chạy rồi.
Tuy rằng cơ thể yếu ớt, nghiêng ngả lảo đảo, vẫn rất kiên trì chạy về phía tảng đá.
Không hề kiềm chế chút nào.
Nhưng mà theo tình trạng ngất đi vừa nãy của nàng ta, dù là đập vào, tối đa chỉ là ***ng phải gây ra choáng váng, nói không chừng không cả choáng váng, chỉ là làm bộ mà thôi.
"Này, sao ngươi lại vô tình nhẫn tâm như vậy!" Thẩm Tinh Tinh đột nhiên bổ nhào tới túm lấy Nhạc Phong Nhi, không để cho nàng ta đập vào tảng đá.
Lúc này Ngụy An Lương và Đan Phi cũng tới đây.
Doãn Thiếu Đường cười nói với Tô Mạt, "Này, Tô tiểu thư, đây chắc là tình địch của ngươi."
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi không phải là sợ không lấy được ai sao, bộ dạng của nàng ta cũng không đến nỗi, tặng cho người đi."
Nhạc Phong Nhi khóc lớn.
Thẩm Tinh Tinh chỉ tay vào Tô Mạt nói: "Nữ nhân như ngươi sao lại độc ác như vậy, nàng ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, ngươi lại nhục nhã nàng ta như vậy Hơn nữa nàng ta không phải là nha hoàn của ngươi sao? Ngươi tùy tiện tặng cho người khác sao?"
Tô Mạt nhướn mày, khoanh tay đứng cười không nói gì.
Không phải Nhạc Phong Nhi muốn diễn trò sao, nàng sẽ cho nàng ta cơ hội diễn đủ.
Đối với Nhạc Phong Nhi, nàng sẽ không khoan dung giống như đối với Thẩm Tinh Tinh, dám đánh tráo canh nàng nấu cho Hoàng Phủ Cẩn, còn dám vu hại cho nàng.
Hừ, nếu không phải là tình cảm của Cẩn ca ca đối với mình sâu đậm, nói không chừng bản thân mình chính là người cực khổ bị hãm hại.
Nàng cảm thấy mình cho chút sơ suất, lúc ấy để tỷ muội Nhạc Phong Nhi ở lại vương phủ, lại tính nếu phải quay về Trữ Châu, qua hai năm lại cùng Hoàng Phủ Cẩn đi Tây Vực hoặc đi du lịch Đông hải, căn bản Nhạc Phong Nhi không có gì quan trọng.
Cho nên nàng cũng không cho người giám sát các nàng, nên tỷ muội hai người lặng lẽ rời kinh thành nàng cũng không biết, ngược lại để cho các nàng lách được chỗ trống.
Doãn Thiếu Đường vội vàng hòa giải, cười nói: "Thật là khéo, thật là khéo, Tô tiểu thư và Hoàng Phủ huynh ở nơi này cũng có thể gặp được cố nhân. Nhạc tiểu thư coi như là gặp họa được phúc, không cần phải đi làm áp trại phu nhân rồi."
Đan Phi có chút không vừa ý, bây giờ hắn cũng nghe ra được một số việc, hơn nữa thái độ của Ngụy An Lương đối với Hoàng Phủ Cẩn, lại nghe thấy họ của hắn, cũng đoán được là vương gia từ kinh thành tới.
Nhưng mà nếu vương gia không có địa vị, vậy hắn cũng sẽ giả bộ ngớ ngẩn làm bộ như không biết.
Đan Phi hắng giọng một cái, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, vốn là ngươi mở miệng, huynh đệ không thể không bán cho người một cái nhân tình. Nhưng... Ngươi cũng biết, trại của ta có trên bốn mươi người, ngay cả một bà già cũng không có, tóm lại chuyện này đành thất lễ. Ngươi đừng cười lão ca ta, nhiều năm như vậy, ta cũng không có suy nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay thấy vị này..."
Hắn chỉ vào Nhạc Phong Nhi, "Không biết vì sao, tâm liền lung lay rồi."
Ngụy An Lương thấp giọng nói, "Đại đương gia, ngươi xem những thị nữ này của ta, một đám đều không tầm thường chút nào, hơn nữa...Đảm bảo chưa hề bị chạm qua, ngươi cứ việc chọn, nhìn trúng mấy người thì chọn cả mấy người, còn có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các huynh đệ."
Ánh mắt Đan Phi nhìn Tô Mạt, nói nhỏ: "Ngụy bang chủ, vậy người kia..."
Sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, lập tức chế nhạo nói: "Đại đương gia, ngươi ngàn lần đừng mở miệng, Ngụy mỗ đảm bảo, chỉ cần ngươi mở miệng thì bốn mươi người các ngươi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa."
Đan Phi không khỏi giật mình, tuy rằng giọng điệu của Ngụy An Lương giống như nói đùa, nhưng từ thái độ nghiêm túc của hắn thì vẫn có thể nhìn ra được.
Đan Phi cười ha ha, "Nói đùa, nói đùa thôi mà."
Nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ qua Nhạc Phong Nhi, dù sao nhu nhược kiều diễm như vậy, xinh đẹp không mấy ai sánh bằng, hiếm thấy trên đời.
Vừa nhìn thấy hắn liền thích, cảm thấy có một lão bà như vậy cũng không tồi.
Những nữ nhân ở đây, mỗi người một vẻ, không nữ nhân nào có hết được những vẻ đẹp đó.
Hoặc là mạnh mẽ như hoa hồng, hoặc là uyển chuyển hàm xúc như hoa sen trắng, hoặc là đoan trang cao quý như mẫu đơn, hoặc là...
Tóm lại, nếu không thể có được tốt hơn, vậy hắn nhất định không buông tay Nhạc Phong Nhi.
Hai vai Nhạc Phong Nhi run lên, nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nghe Đan Phi nói thầm với thuộc hạ, giống như không chịu thả nàng đi.
Nàng ta cảm thấy sốt ruột, định tiến lên quỳ xuống, Thẩm Tinh Tinh liền giữ lấy vai nàng ta, mắng: "Sao ngươi lại không có khí phách như vậy, có ta ở đây, chẳng lẽ còn có người dám ςướק ngươi đi sao."
Nàng ta hừ một tiếng, liếc xéo Tô Mạt một cái, lại lườm sang Đan Phi, lớn tiếng nói: "Ngược lại ta muốn nhìn xem ai dám ςướק của người Thẩm gia!"
Nhạc Phong Nhi nghe thấy vậy liền giật mình, làm như vô cùng vui mừng, nhìn Thẩm Tinh tinh, giọng nói run run, "Người, người là, người là Thẩm tiểu thư? Danh chấn thiên hạ Thẩm tiểu thư?"
Nhạc Phong Nhi trước nay tiếp xúc với nhiều người, hiểu được cách nắm chắc lòng người, đối với đại tiểu thư như Thẩm Tinh tinh, chỉ cần làm bộ dạng vui mừng khóc lóc không dám tin thêm nữa nói năng không rõ khen vài câu là đủ rồi.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý, cảm thấy giống như được bay lên, "Ngươi biết ta?"
Nhạc Phong Nhi là người của vương phủ, nếu nàng biết, vậy khẳng định Hoàng Phủ Cẩn cũng sớm đã biết đi.
Nhạc Phong Nhi gật đầu, yếu đuối tựa vào vai nàng ta, lau nước mắt, "Danh tiếng của tiểu thư, nhất vũ động Giang nam, tiểu thư luôn bênh vực kẻ yếu, tiểu nữ kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng như sấm vang bên tai."
Thẩm Tinh Tinh vừa nghe, lập tức giống như tìm được tri kỷ, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, "Sao ngươi không tới Giang Nam sớm một chút, như vậy ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi yên tâm, từ nay về sau không ai dám bắt nạt ngươi nữa."
Nhạc Phong Nhi vội nói cảm ơn, lại sợ hãi nhìn Tô Mạt một cái, giống như có người bức bách đe dọa nàng ta vậy.
Khóe môi Tô Mạt khẽ nâng lên, cười lạnh châm chọc không chút che dấu.
Xem ra nàng ta và Nhạc Thiếu Sâm tuy rằng là huynh muội, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Nàng nhìn sắc trời, "Nghỉ ngơi xong rồi thì nên đi thôi, nếu không sẽ không đến được chỗ dừng chân tiếp theo."
Hiện giờ có một người giỏi nhất việc làm bộ làm tịch Nhạc Phong Nhi, chỉ sợ tốc độ đi đường càng ngày càng chậm.
Vừa nghe nàng nói xong, Đan Phi nóng nảy, "Này, vậy, vậy chuyện của ta làm sao bây giờ?"
Tô Mạt nhướn mày, thờ ơ nhìn hắn, "Đan đương gia, thổ phỉ không phải là nghề nghiệp tốt, nên thu tay thì hãy thu tay, mặt khác, thỏ không ăn cỏ gần hang, cường nhân không giết nữ nhân, trẻ em và thư sinh trói gà không chặt."
Nếu nàng gặp phải, hơn nữa Đan Phi có chút danh tiếng, nàng sẽ không bỏ mặc.
Nhưng lại không muốn quản nhiều, nàng cũng không muốn để người khác được lợi.
Nàng ra hiệu cho Lan Nhược, Lan Nhược lập tức hiểu ra, đi sang bên cạnh để lại ám hiệu cho A Lý, để A Lý sau khi nhìn thấy, sai người, sát nhập đám người Đan Phi lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc