Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 64

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trên trán Tĩnh thiếu gia mồ hôi đổ càng nhiều.
Tô Mạt còn muốn nói gì nữa, hắn việc nhắm mắt lại không dám nhìn cặp mắt mê hoặc lòng người kia,“Ngồi xuống luyện công.”
Tô Mạt thấy hắn như thế cũng nổi hứng,“Được, ta cũng ngồi xuống luyện công.”
Nội công tâm pháp này rất hay, nàng luyện rất thuận lợi, tới nay hắn chỉ để nàng tu luyện, cũng không nói học công phu gì, nàng cũng không gấp.
Nàng từ trước tới nay luôn tin con người dựa vào đầu óc sinh tồn, không dựa vào nắm đấm, đương nhiên lúc có đầu óc lại thêm quả đấm, vậy thì càng tốt.
Nhưng trên đời không có chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, đầu óc nàng cơ trí , thể trạng không nhất định là kì tài luyện võ.
Chỉ chốc lát, hai người đều tiến vào cảnh giới, xe ngựa đi tuy rằng ngẫu nhiên xóc nảy, nhưng một chút cũng không gây trở ngại tới bọn họ.
Lúc đến Bạch Thủy Đầu, nàng mở mắt ra, hắn ôm nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa, phi thân lên thuyền lớn, giống như chim yến lướt nước, tư thái phiêu dật.
Bọn họ trở về, Hồ tiên sinh cùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm, Hồ Tú Hồng quấn quít lấy Tô Mạt muốn nàng tỉ mỉ kể ra rốt cuộc đã xử trí Lưu Hắc Hổ thế nào.
Tô Mạt bị bám lấy không có cách nào khác, đành phải kể, nàng muốn kể đơn giản một chút, nhưng Hồ Tú Hồng không hài lòng, nhất định bắt nàng phải xuất ra bản lĩnh kể tất cả những biến đổi bất ngờ của tình tiết câu chuyện mới chịu. Dù sao trên đường nhàm chán, Tô Mạt liền chiều nàng ta, kể rất thú vị hấp dẫn, làm cho Hồ Tú Hồng nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng nàng ta đứng ở trên ghế,“Ta muốn đi làm đại đương gia.”
Hồ đại phu vuốt râu cười, cùng phu nhân trao đổi vẻ mặt, Tô tiểu thư là người lợi hại, đả bại kẻ địch tính làm gì, phải thu phục bọn họ, khiến bọn họ cam lòng cho mình dùng đến.
Tương lai tất nhiên là trợ lực lớn của Tĩnh thiếu gia, xem ra ánh mắt mọi người cũng không tệ.
Tĩnh thiếu gia liếc bọn họ một cái, không nói chuyện, Hồ Tú Hồng nhìn thấy, kỳ quái nói,“Các ngươi liếc ngang liếc dọc làm cái gì?”
Tô Mạt liếc Tĩnh thiếu gia, dùng ánh mắt nói với hắn: Đừng cho là ta không biết các ngươi đang nói cái gì.
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, đứng dậy nói:“Quá khuya rồi. Các ngươi còn nhỏ, phải ngủ thôi.”
Hắn ôm lấy Tô Mạt, mặc kệ nàng đồng ý hay không, đem nàng mang vào phòng đi ngủ.
Ai…. thân thể quá nhỏ, không chịu được, Tô Mạt thê thảm a.
Nhưng đầu óc nàng lại không muốn ngủ, kiếp trước nàng là con cú đêm, chỉ cần có cơ hội rời khỏi nhà là nàng thức suốt đêm đến sáng.
Hiện tại thân thể quá nhỏ, tinh thần không tốt a.
Nàng ngáp một cái, nằm lệch qua trong lòng Tĩnh thiếu gia, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Dọc theo đường đi, bởi vì có ba cái nữ oa nhi bên cạnh, đường đi trở nên rất vui vẻ. Tô Mạt cùng Hồ Tú Hồng mỗi ngày chỉ cần đọc thuộc lòng xong sách của Hồ tiên sinh là có thể chơi trò chơi mình thích.
Trừ bỏ chơi cờ, chơi bài, Thủy Muội còn dạy các nàng chơi nhảy dây, nhảy ô, thậm chí dùng đá cuội cũng có thể chơi cả ngày.
Thời gian của trẻ nhỏ là dễ dàng đốt nhất, nếu hứng thú có thể chơi cả ngày.
Nhưng Tô Mạt cũng không phải đứa nhỏ, cho nên nàng chỉ chỗ lát là cảm thấy nhàm chán, muốn làm chuyện chính sự a.
Nàng làm bộ nói nghỉ ngơi, kéo Tĩnh thiếu gia lại trên giường.
Tĩnh thiếu gia thực vui vẻ, chỉ mong sao như thế, chỉ là nhìn trong mắt Tô Mạt chớp động ánh sáng có chút đăm chiêu, trực giác cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Tô Mạt bắt đầu thẩm vấn.
“Tĩnh ác ma, ngươi nên nói cho ta biết thân phận của ngươi đi. Nếu không vào kinh, vạn nhất dọa ta sợ hãi làm sao bây giờ.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, sờ sờ Pu'i tóc như bánh bao trên đầu nàng, thuận tiện ăn đậu hủ nàng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà xoa xoa,“Thiếu gia ta ở trong kinh có tòa nhà lớn, có mấy lão nô bộc, phụ mẫu đều qua đời, hiện nay buôn bán làm ăn sống qua ngày. Bất quá, làm ăn tuy nhỏ nhưng tiền thu nhập không tệ. Tóm lại nuôi được tiểu phu nhân tiêu xài là được.”
Tô Mạt hừ một tiếng, nàng mới không tin, quỷ mới tin hắn.
Một người làm việc buôn bán , bên người lại có loại tùy tùng này?
A Lí, Hồ tiên sinh, A Thành, người nào là tùy tùng bình thường?
Hồ tiên sinh kia khí phách!
Phụ mẫu hắn đều đã qua đời?
Tô Mạt cười cười, nếu như vậy thì cũng tốt, lớn lên nếu thật sự gả cho hắn, sẽ không có mẹ chồng ác.
Nếu không có bà bà ác giống Vương phu nhân kia, đời này nàng coi như không sống yên rồi.
“Phụ mẫu ngươi thật sự qua đời sao?”
Lúc hỏi điều này ánh mắt nàng lóe sáng, rất là H**g phấn.
Tĩnh thiếu gia có chút bó tay, bình thường nghe thế không phải nên nói ngươi rất khổ sở gì đó, ngươi nên bảo trọng, ngươi rất tuyệt, tự mình bươn chải cuộc sống gì gì đó hay sao?
Nàng sao còn vui vẻ như vậy.
Quả nhiên là không giống người thường, do chính hắn lựa chọn a.
Hắn càng ngày càng cảm thấy nàng không còn là tiểu nha đầu yếu ớt mảnh khảnh như lúc ban đầu gặp gỡ nữa, khiến cho hắn muống bảo hộ nàng, đau lòng vì nàng.
Hiện tại hắn cảm thấy bản chất nàng kỳ thật có chút tiểu ác ma.
Từ chuyện khi dễ Lưu Hắc Hổ kia hắn liền nhìn ra được.
Từ chuyện khi dễ Lưu Hắc Hổ kia hắn liền nhìn ra được.
Một bên khi dễ người khác, còn muốn làm cho người ta tâm phục khẩu phục, điểm ấy nàng mạnh hơn hắn.
Hắn từ trước tới nay gặp kẻ địch luôn xử lý gọn, căn bản lười thu phục, hao tâm tổn trí, không bằng một kiếm đâm tới thống khoái.
Tô Mạt lại bắt đầu hỏi hắn làm ăn buôn bán gì? cùng Hồ tiên sinh, Lăng Hư xem quan chủ là quan hệ gì? cùng Tô Nhân Vũ có quan hệ gì?
Tĩnh thiếu gia cười đến có chút chế nhạo, ánh mắt nhợt nhạt xao động ý cười:“ Quan chủ Lăng Hư quan từng là bằng hữu của gia mẫu. Hồ tiên sinh cũng vậy. Tô Nhân Vũ chính là có duyên gặp mặt vài lần. Việc buôn bán của chúng ta hỗn độn, dân sinh bách hóa, tất cả cái thiên hạ cần. Ăn, mặc, ở, đi lại, các loại đồ chơi quý giá, Lĩnh La tơ lụa, dược liệu hương liệu, chỉ cần có người cần, chúng ta đều bán.”
Lần này đến phiên Tô Mạt há hốc miệng, nếu như vậy việc buôn bán làm ăn rất lớn a.
“Ngươi, nhà các ngươi…” Đây quả thực là cửa hàng bán lẻ lớn nhất rồi.
Tĩnh thiếu gia để sát vào bên tai nàng, khẽ cười nói:“Nhà của ta chính là bán tạp hoá , có hơn mười gian cửa hàng. Ha ha ha.”
Tô Mạt tay mắt lanh lẹ, thừa cơ bắt được lỗ tai hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:“Tĩnh ác ma, ngươi dám đùa giỡn ta!”
Nàng hừ một tiếng,“Hơn mười gian cửa hàng đã muốn lấy ta, cũng không hỏi một chút ta có nguyện ý không hả?”
Nàng nghiêng người, nằm xuống nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.
Tĩnh thiếu gia ánh mắt sâu thẳm, nhìn chăm chăm nàng,“Này, tiểu nha đầu, nàng không phải chê bổn thiếu gia nghèo chứ. Tuy rằng không thể cho nàng phú giáp thiên hạ, nhưng lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực, cũng không thiếu món nào a.”
Tô Mạt trong lòng buồn cười, lại cố ý phụng phịu, hừ một tiếng.
Tĩnh thiếu gia nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh, tuy rằng khuôn mặt nho nhỏ, ngay cả bàn tay hắn cũng không lớn bằng, lại có khí thế bất phàm, làm cho hắn có điểm sợ hãi.
Hắn cúi người qua, đôi tay để trên sườn nàng, thân hình nho nhỏ của nàng đã bị bao phủ. Hắn cúi đầu, ôn nhu nói:“Tiểu Mạt Lị, nàng thật ghét bỏ ta sao?”
Tô Mạt lại hừ một tiếng, dám lừa nàng! Hắn không nói thật, nàng cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Hơn nữa nàng không phải cái loại nữ nhân muốn ỷ lại nam nhân, hơn nữa xã hội này, nhìn xem Vương phu nhân lợi hại cỡ nào, rời khỏi Tô Nhân Vũ thì cũng không là gì hết.
Nữ nhân bản lĩnh lợi hại cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể ở phía trong hậu viện đấu đá nhau, nàng cũng không muốn lãng phí thanh xuân cùng sinh mệnh của nàng như vậy.
Tĩnh thiếu gia hơi híp mắt hiện lên tia sáng nguy hiểm, lập tức lại trở nên trong trẻo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc