Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 639

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đan Phi lại lắc đầu, người bị hắn bắt cũng là một mỹ nhân, nếu là đổi mấy người đứng bên kia hắn sẽ đồng ý, còn nếu không phải thì hắn sẽ không đổi.
Đương nhiên, nếu đưa cho hắn một trong hai người, hắn sẽ vui vẻ lỗ vốn đưa tiền tới.
Chỉ sợ người ta không chịu.
Tất nhiên hắn không tùy tiện đòi hỏi, đắc tội với Ngụy An Lương, sẽ không có lợi gì cả.
Ngụy An Lương nhìn hắn với ánh mắt không vừa ý, hai mươi thị nữ kia hắn đem tới là để chuyên môn hầu hạ cho Thẩm Tinh Tinh, cho nên đều là nữ tử xuất chúng, rất nhiều người là người chuyên môn đào tạo ngựa.
Đều có số tiến vào nhà giàu làm sủng thiếp.
Những nữ tử kia vừa nghe hắn nói mình đã bị mua tới lại tránh không được bị tặng cho người khác, hơn nữa còn là thổ phỉ, nghĩ đến những điều kinh khủng mà người ta thường kể.
Nghe nói thổ phỉ đều là nhiều người dùng chung một người vợ.
Hơn nữa còn... Các nàng liền sợ hãi, rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng các nàng cũng biết tính tình của Ngụy An Lương, nhìn thì rất ôn hòa, nhưng thực tế lại rất máu lạnh, nếu khiến hắn mất hứng, vậy thì đừng nghĩ sống an ổn.
Chỉ có thể khẩn cầu thổ phỉ đừng đồng ý.
Ngụy An Lương làm như nói đùa: "Sao vậy, đại đương gia nhất định phải đoạt mỹ nhân về tay sao? Không bằng đưa ra cho mọi người xem, xem thử so với những người ở đây thì ai đẹp hơn?"
Đan Phi cười lớn, "Có gì phải sợ, nếu Ngụy bang chủ có thời gian, không ngại lên núi cùng huynh đệ chúng tôi, uống vài ly R*ợ*u, mọi người cùng vui vẻ ngắm mỹ nhân, như vậy thế nào?"
Tất nhiên Ngụy An Lương khéo léo từ chối, hơn nữa lại nói muốn nhìn thử xem mỹ nhân kia như thế nào.
Có thể khiến Đan Phi không buông như vậy, tất nhiên phải là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mấu chốt là nữ nhân xuất chúng như vậy, tuyệt đối không phải nữ tử nhà bình thường.
Hoặc là người nhà quan lại, hoặc là nhà giàu có.
Chính mình cứu đi, cũng có thể thêm một phần nhân tình.
Sinh ý không có chỗ nào không có.
Huống chi hắn định cứu mỹ nhân này cũng là vì Hoàng Phỉ Cẩn và Tô Mạt, bọn họ là người ở trong cung tới, tất nhiên muốn giữ mặt mũi cho hoàng đế, hắn làm như vậy cũng là bảo toàn danh tiếng cho bọn họ.
Đan Phi thấy không lay chuyển được, bảo người nâng nữ nhân kia lại, mở bao ra, lộ ra thân hình nữ tử mảnh khảnh.
Nữ nhân kia cả người đều là quần áo màu trắng, nhưng mà dính không ít nước bùn và tro bụi, vốn là quần áo trắng hiện giờ lại lôi tha lôi thôi, quần áo xộc xệch, một bên mặt dính bùn đất.
"Đại hiệp cứu mạng, cứu mạng, tiểu nữ là từ trong kinh tới thăm người thân, thỉnh đại hiệp cứu mạng, tiểu nữ nhất định bảo ca ca và phu quân hậu tạ."
Đan Phi đắc ý nhìn Ngụy An Lương, sai người lấy vải tới, dùng sức lau mặt cho nữ nhân kia, lập tức lộ ra gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Thanh nhã mỹ lệ, giống như hoa lan, khiến người ta vừa nhìn đã thương.
Nàng ta sợ hãi nhìn bọn họ, hai mắt ௱ô** lung ****, nước mắt nhanh chóng rơi xuống như hạt châu.
Lưu Hỏa bên kia "A" lên một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía nàng ta, vừa định chạy tới lại xoay người quay lại nói với mấy người Lưu Vân.
Lưu Vân cũng kinh ngạc, để Lưu Hỏa tiến lên xem xét, hắn đến chỗ Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn bẩm báo.
Hai người vừa nghe thấy cũng rất kinh ngạc, Tô Mạt nghi hoặc nói: "Sao nàng ta lại ở đây? Không phải là ở vương phủ sao? Kia là Nhạc Lâm Nhi sao?"
Thật ra người kia là Nhạc Phong Nhi, dù sao đám người Lưu Hỏa rất thông minh, cơ bản đều gặp qua một lần sẽ không quên, hơn nữa Nhạc Phong Nhi còn đi theo bọn họ một thời gian.
Hơn nữa giọng nói của Nhạc Phong Nhi rất đặc biệt, nghe qua thì có chút yếu đuối, nhút nhát, khiến cho người ta tự nhiên sinh lòng yêu mến.
Lúc này Nhạc Phong Nhi xoay người lại, thấy được Lưu Hỏa, hai mắt nàng ta sáng lên, giống như người ૮ɦếƭ với được bàn tay cứu mạng, "Lưu Hỏa...Vương gia, vương gia...người...người...người ở đâu?"
Nàng ta nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lập tức tình cảm chan chứa giống như bị ngâm vào hầm băng.
Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.
Nàng ta đã vô số lần hy vọng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở chung một chỗ sẽ bất hòa, hy vọng...
Nhưng mà, bọn họ vẫn ở chung một chỗ.
Tô Nhân Vũ đã ૮ɦếƭ, vì sao nàng ta không ở nhà giữ đạo hiếu?
Vì sao lại xuất đầu lộ diện? Vì sao vì sao?
Nhạc Phong Nhi cảm thấy ông trời bất công, nàng khóc đến khản cả giọng, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.
Vừa đúng lúc Lưu Hỏa ở phía sau đỡ được nàng ta
Đan Phi và Ngụy An Lương nhìn biến cố trước mặt không kịp trở tay, nhìn Lưu Hỏa ςướק nữ nhân kia đi, Đan Phi nổi giận quát: "Này, tiểu tử, buông ra!"
Nói xong liền xông lên chém giết.
Ngụy An Lương nghe Nhạc Phong Nhi nói xong cũng đoán được một ít, liền ngăn Đan Phi lại, thấp giọng nói với hắn hai câu.
Đan Phi không dám tin hai mắt trừng lớn: "Cái gì? Lão tử ςướק được nữ nhân ở phía nam, thật ra lại là người phía bắc? Tiếp đó vẫn luôn ở cùng họ?"
Hắn không tin, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Không phải hắn có nữ nhân rồi sao?"
Người đứng bên cạnh hắn, còn hơn vài phần so với tiên nữ, sao hắn còn muốn nữ nhân khác?
Muốn như vậy, thì phải trao đổi cùng hắn!
Lưu Hỏa ôm Nhạc Phong Nhi về, thuộc hạ của Đan Phi muốn tiến lên ςướק lại, bị Lưu Vân ngăn lại, Đan Phi đang có ý định muốn hợp tác với Ngụy An Lương đành phải bọn hắn dừng lại, nhưng sắc mặt âm trầm, "Không được, việc này không thể như vậy được, lão Ngụy, ngươi phải cho lão tử một câu quyết định, không thể không rõ ràng như vậy được. Lão tử không dễ dàng gì chọn được nữ nhân, như thế này...Con mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy chứ?"
Lưu Hỏa giao Nhạc Phong Nhi cho Lan Như, đặt nàng ta nằm trên đệm rơm, sau đó Lan Nhược cho nàng ta uống một viên thuốc, Nhạc Phong Nhi từ từ tỉnh lại.
Nàng ta nước mắt cuồn cuộn, không dám chớp mắt, không ngừng khóc lóc.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt ngồi trên tảng đá có trải nệm gấm, hỏi: "Ngươi không ở vương phủ chạy tới đây là gì? Sao lại ở nơi này?"
Hơn nữa còn nhanh hơn bọn họ.
Doãn Thiếu Đường vốn đang nằm trên tảng đá phơi nắng cũng lăn tới bên này, thấy có chuyện, hai mắt sáng lên, dỏng tai nghe.
Nhạc Phong Nhi liền dập đầu, Hoàng Phủ Cẩn khoát tay, cho nàng ta ngồi lên.
Nhạc Phong Nhi nắm lấy làn váy tả tơi, xấu hổ, tức giận lại cẩn thận, nức nở kể lại chuyện.
Diệp Tri Vân không còn, tỷ muội các nàng ở vương phủ cũng không dễ chịu, nàng và muội muội có ý định muốn đi về phía nam xem thử có thể nương nhờ họ hàng hay không, thuận tiện có bạc của vương phủ cho để làm chút sinh ý, có thể dành tiền chiếu cố ca ca.
Nàng ta nghe nói Nhạc Thiếu Sâm đã bị chuyển từ phía tây sang phía nam, nên đã chạy tới.
Vốn là Hoàng Phủ Cẩn vừa đi, các nàng cũng đi luôn, trên đường không dừng lại, cho nên đã tới nơi này.
Nhưng mấy ngày nay mưa lớn, vẫn không thể đi được.
Hai ngày này thời tiết tốt hơn, nàng liền đi ra ngoài, ai ngờ đã bị đám thổ phỉ này bắt được.
"Lâm Nhi đâu?" Hoàng Phủ Cẩn lại hỏi.
"Lâm Nhi..." Nhạc Phong Nhi cắn môi, sợ hãi nhìn Tô Mạt một cái, tuy rằng rất nhanh, nhưng cũng không thể giấu được sự tức giận trong ánh mắt.
"Cổ họng Lâm Nhi bị phá hủy, sau đó mới phát tác, đi tới phía nam khí trời càng ngày càng không thoải mái, ta để muội ấy ở lại nhà một lang trung tại Giang Bắc để điều trị, đã tốt hơn một chút, ta ở nơi này cũng đã ổn định, muốn đi đón muội ấy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc