Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 638

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nắm tay của hắn, hai người nhanh chóng rời đi.
Thẩm Tinh Tinh nhìn theo bóng họ, bọn họ vậy mà lại bỏ nàng ở lại mà đi sao?
Nàng ta vội vàng chạy đi, chạy được vài bước thì cảm thấy mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa tiến đến gần, liền thấy một đám người phóng ngựa như bay chạy tới, mắt thấy rất nhanh sẽ tới đây.
Nàng ta sợ tới mức hét lên một tiếng.
"Oa oa oa, nữ nhân, nữ nhân!"
Những tên ςướק kia H**g phấn mà hô lớn, "vù vù" vài tiếng, có tên bắn đến sát chân nàng ta, ý là nếu nàng bước lên trước một bước thì sẽ bắn thủng chân của nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh vẫn luôn tự phụ rằng mình có dung mạo vô song, tài phú không ai sánh bằng, võ công cũng đứng đầu so với đám tiểu thư khác.
Nàng ta phi thân lên, né tránh mũi tên, kết quả lại càng có nhiều tên hơn, nàng ta sợ đến mức biến sắc, Phỉ Thúy và Linh Đang ở bên kia cũng la lên, quên mình xông tới chỗ nàng ta.
Ngụy An Lương vội ngăn hai nàng lại, chỉ huy người ngăn những tên ςướק kia lại, hắn cũng dẫn mấy người tiến lên cứu Thẩm Tinh Tinh.
Những tên ςướק này cũng không dễ đối phó, tên bắn vô cùng chuẩn, lúc này Ngụy An Lương bị ngăn lại không thể tiến lên phía trước.
Sắc mặt Phỉ Thúy tái mét, hướng về phía Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn nói: "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, cầu xin các ngài cứu tiểu thư nhà chúng tôi, ngài ấy không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được."
Tô Mạt lại thờ ơ, không thể hiện thái độ gì, Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không tự đưa ra quyết định gì.
Linh Đang tức giận nói: "Này, các ngươi, các ngươi nhẫn tâm như vậy sao, thấy ૮ɦếƭ mà không cứu sao?"
Nàng ta chỉ vào mấy người Lưu Vân, "Không phải võ công của bọn họ tốt lắm sao, ngươi không muốn ra tay cứu người thì có thể bảo bọn họ đi cứu."
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, "Linh Đang cô nương không tin Ngụy bang chủ sao?"
Đầu tiên nàng muốn thử võ công của Ngụy An Lương.
Thứ hai nàng cảm thấy Ngụy An Lương đối với Thẩm Tinh Tinh, giống như có phần yêu nhưng lại không phải là yêu, dù sao cũng không nói chính xác được. Quan trọng hơn là, nàng kết luận rằng Ngụy An Lương có ý đồ với Thẩm gia, như vậy để Thẩm Tinh Tinh nợ hắn một ân cứu mạng, chẳng phải càng tốt sao.
Cho nên nàng mới đứng nhìn như thế này.
Hơn nữa, dù công phu của Lưu Vân Lan Nhược có tốt, nàng cũng sẽ không rảnh rỗi bắt họ đi qua mạo hiểm.
Đừng quên, Thẩm Tinh Tinh vẫn có khả năng là địch nhân của mình.
Cho nên nàng khoanh tay đứng nhìn.
Doãn Thiếu Đường nằm trên một tảng đá lớn tắm nàng, bắt chéo hai chân, miệng ngậm một cây cỏ.
Hắn nhìn Linh Đang đang cầu xin Tô mạt, Tô Mạt vẫn thờ ơ, liền thay đổi tư thế, quan sát những tên ςướק xông tới này.
Lúc này bọn họ đã đi đến trước mặt, ngừng bắn tên, Triệu Thành tiến lên nói chuyện cùng với thủ lĩnh của bọn họ.
Biết là Tào bang chủ đang ở đây, vị đại đương gia Đan Phi liền cười lớn, hô: "Ai nha nha, thì ra là Ngụy bang chủ, thất kính thất kính!"
Nói xong liền dẫn người tiến, hành lễ cùng với Ngụy An Lương.
Ngụy An Lương đi đến chỗ Thẩm Tinh Tinh đang co rúc vào một góc, dùng áo choàng bao lấy nàng ta, ôm nàng trở về.
Mấy tên ςướק nhìn Thẩm Tinh Tinh trong lòng Ngụy An Lương, có người mở miệng nói: "Tiểu nương tử thật xinh đẹp..."
Đại đương gia liền vung roi đánh ngựa về đám người kia, "Bà nội ngươi, mấy người các ngươi là lũ đần độn, chỉ biết đến nữ nhân, tất cả im miệng cho ta, đứng sang một bên."
Ngụy An Lương nhìn hắn một cái, trên mặt cũng không thể hiện sự giận dữ, nhàn nhạt nói: "Đan phi, ngươi cũng được coi là nhân vật hàng đầu trên giang hồ, sao lại ra tay vội vàng như vậy."
Thấy nữ nhân liền không cần mạng mà xông lên, những tên ςướק như vậy ngược lại cũng không có gì đáng sợ, chuẩn bị mấy nữ tử xinh đẹp liền có thể tùy tiện sai bảo bọn họ.
Đan phi hô hô cười, vỗ *** nói: "Dọa người, dọa người, còn không phải là do mấy tên nhóc này sao."
Nói xong lại nhìn thoáng qua người trong lòng hắn, thấy gương mặt của Thẩm Tinh Tinh, quả thật là mỹ mạo hiếm thấy, không khỏi nuốt nước miếng.
Phỉ Thúy và Linh Đang xông lên, vội vàng đỡ lấy tiểu thư nhà mình, không muốn để cho những tên ςướק kia khinh bạc.
Lúc này đằng sau đoàn ngựa vang lên tiếng nữ nhân vùng vẫy khóc lóc, Ngụy An Lương quay đầu nhìn qua, thì ra là bị nhốt trong mấy bao gia, vắt trên lưng ngựa.
Đan Phi này đúng là thổ phỉ, cho dù là ςướק người cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Đan Phi ho khan hai tiếng, mặt vừa đen vừa đỏ, cười ha ha, "Ngụy bang chủ thông cảm, thông cảm, trên núi chúng ta thiếu đàn bà, không đủ, không đủ, cho nên thấy cũng không phải là nữ tử đàng hoàng, tuyệt đối không buông tha."
Ngụy An Lương sao không hiểu những điều này chứ, những tên thổ phỉ này, hoành hành ở thôn xóm nhỏ, khi dễ nam nhân, bắt cóc nữ nhân, phàm là người hắn nhìn tới, thì chính là nữ tử không đàng hoàng rồi.
Lúc này mấy tên thủ hạ háo sắc của Đan Phi, hai mắt chuyển động liên tục, liền nhìn thấy tỷ muội Lan Nhược, lại thấy Tô Mạt, lại như không tin vào mắt mình, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp.
Nước miếng không tự chủ được mà chảy xuống.
Lưu Hỏa nhìn thấy, liền bắn một hòn đá qua, "Phốc" một tiếng ném trúng miệng tên kia, "A---"
Hắn ta hét thảm một tiếng, nhổ ra một ngụm toàn máu và răng.
Đan Phi và Ngụy An Lương đều kinh ngạc, vội hỏi có chuyện gì.
Tên thổ phỉ kia u a không nói rõ ràng, chỉ nói đột nhiên có người tập kích mình, mất hết răng.
Đan Phi quét một vòng, liền thấy mấy người Tô Mạt, lập tức cũng ngẩn ra.
Hắn là thổ phỉ, không che dấu chút vào sự ngạc nhiên của mình, lập tức hỏi Ngụy An Lương, "Ai nha, Ngụy bang chủ thật có diễm phúc, đây là chuyện gì? Lại có nhiều mỹ nhân đồng hành như vậy."
Lưu Hỏa nhăn mặt lại, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn muốn làm thổ phỉ nữa thì nhanh chóng cút đi."
Hắn vừa nói xong, mấy tên thổ phỉ kia liền cầm đao xông lên, Lưu Vân và Lưu Hỏa chắn ở phía trước, để Lan Nhược và Lan Như sau lưng, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn vẫn ở tít đằng sau nói chuyện như cũ, giống như không thấy chuyện gì.
Doãn Thiếu Đường lại càng tò mò, hai mắt mở to xem diễn trò.
Ngụy An Lương ngăn Đan Phi lại, "Đại đương gia không biết rồi, hai vị kia là người từ kinh thành tới, không dễ dàng đắc tội đâu."
Đan Phi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hỏa, lại nhìn Tô Mạt, kết quả nàng xoay người đi, đưa lưng về phía hắn, dáng người yểu điệu trên thế gian hiếm có, càng khiến người khác thêm mơ mộng.
Nam nhân đang nói chuyện với nàng lại xoay người, đối mặt với Đan Phi, hắn có gương mặt còn đẹp hơn nữ nhân, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nhu nhược, trong lòng Đan Phỉ nhủ thầm.
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn lườm hắn một cái, Đan Phi liền cảm thấy như hai thanh đao đang bay về phía mình, nhịn không được mà rùng mình.
"Gặp quỷ, con mẹ nó." Trong lòng hắn nói thầm, lại không dám nhìn lại ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn.
"Ưm...ưm...cứu...mạng..."
Nữ nhân lại lên tiếng gọi, hơn nữa càng vùng vẫy hơn trước.
Doãn Thiếu Đường nhảy dựng lên, hô: "Này, con gái nhà người ta không đồng ý, ngươi lại bắt cóc dân thường sao? Nếu là quan lớn, cẩn thận không sẽ bị quan binh san bằng núi của các ngươi đấy. Hiện giờ tân đế đăng cơ, đúng là nhìn thiên hạ thái bình mà."
Hắn nói như vậy là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Cẩn, hy vọng hắn sẽ ra tay, dù sao cũng là vương gia, gặp thổ phỉ bắt cóc dân nữ, có thể không quản sao?
Quả nhiên Hoàng Phủ Cẩn nghe xong liền quay đầu nhìn, mà nữ nhân trong bao tải kia vùng vẫy dữ dội hơn.
Ngụy An Lương suy xét thân phận của Hoàng Phủ Cẩn, cũng muốn bán cho họ một nhân tình, liền nói với Đan Phi, "Đại đương gia, nể mặt đi, như vậy đi, tôi cũng không để ngươi chịu thiệt, nơi này tôi có một số thị nữ, tuy rằng không phải thiên kim tiểu thư, cũng cũng rất xinh đẹp, ngươi chọn vài người, chúng ta đổi với nhau."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc