Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 637

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sắc mặt hắn lạnh lùng nói: "Mạt nhi là nữ tử tốt nhất trên đời này, ta có thể lấy được nàng ấy, đó là phúc trời ban.”
Thẩm Tinh Tinh mở to hai mắt, có chút không dám tin, sao có thể như vậy, chẳng lẽ Hoàng Phủ Cẩn bị Tô Mạt dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc rồi sao?
Nếu không sao có thể nói ra những lời này, huống hồ...
Đúng rồi, Tô quốc công cũng là quan nắm binh quyền trong tay, Tô Mạt lại là con gái của ông, Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy có phải là vì muốn mượn sức của ông không?
Nhưng mà tiên đế băng hà, cả nhà Tô gia quay về Trữ Châu, nghe nói Tô quốc công bị tân đế giữ lại để giúp đỡ công việc.
Hơn nữa xem tình hình hiện giờ ông ta đã không định tiếp tục lãnh binh nữa rồi.
Vậy Hoàng Phủ Cẩn vẫn làm như vậy vì để mượn quyền thế của ông ta sao?
Thẩm Tinh Tinh suy nghĩ lung tung, chỉ nghĩ theo hướng có lợi cho bản thân, nghĩ như vậy nàng ta liền khẳng định Hoàng Phủ Cẩn không phải là thật lòng yêu Tô Mạt, khẳng định là có giao dịch gì đó.
Nàng ta cười vô cùng tự tin: "Huynh vì sao phải làm khổ mình như vậy, dù sao trên đời này không chỉ có mình Tô gia có thể làm được việc."
Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng ta nói như vậy thì giống như lọt vào sương mù, càng lúc càng không muốn nghe tiếp, thản nhiên nói: "Ta đi chuẩn bị trước, Thẩm cô nương cũng đi chuẩn bị đi, rất nhanh sẽ xuất phát."
Thẩm Tinh Tinh nhìn Hoàng Phủ Cẩn đi xuống lầu, sau đó Lan Như và Lan Nhược mang theo đồ đạc xuống, Tô Mạt lại lười biếng tựa người vào cửa sổ, vẻ đăm chiêu nhìn mình.
Mặt Thẩm Tinh Tinh nóng lên, lòng kiêu ngạo khiến nàng ta không chịu yếu thế, "Nhìn cái gì, ta biết ta xinh đẹp hơn ngươi, ngươi không cần ghen tị, đối với người bình thường mà nói, ngươi cũng là người xinh đẹp."
Nghe nàng ta nói vậy mà không thấy ngượng, ngược lại Tô Mạt lại nở nụ cười, nàng nhàn nhã khoanh tay, chán nản nói: "Thẩm tiểu thư, ngươi không biết ngươi nói xấu ở sau lưng ta với phu quân tương lai của ta là chuyện vô cùng □□ sao?" (bản raw nó là như vậy TT^TT)
Hai má Thẩm Tinh Tinh đỏ bừng, lập tức nghẹn lời, vừa muốn già mồm át lẽ phải, đúng lúc Linh Đang và Phỉ Thúy thu dọn xong, nàng ta vội vàng nói: "Đi, chúng ta nhanh đi xuống dưới."
Nói xong liền chật vật đi xuống lầu.
Nhìn bóng lưng của nàng ta, Tô Mạt cười rộ lên, nói thế nào thì vị Thẩm tiểu thư này vẫn còn cảm thấy thẹn với lòng, ít nhất vẫn còn biết mình sai ở đâu.
Một lần nữa lên đường, vẫn đi đường cũ, Thẩm Tinh Tinh dẫn theo nha hoàn ngồi xe ngựa, Tô Mạt cưỡi ngựa cùng mọi người.
Lặn lội đường xa như vậy, Tô Mạt tuyệt đối không chịu ngồi xe ngựa, cho dù là bên trong lót mấy cái đệm đi nữa, với loại xe ngựa không có giảm xóc này mà nói, vẫn vô cùng khó chịu.
Ngược lại cưỡi ngựa vẫn thoải mái hơn nhiều.
Qua mấy ngày nữa là vào tháng tám, bắt đầu vào thu, khí trời quang đãng, đoàn người tiến vào địa giới huyện Ngô
Buổi trưa, bọn họ đi đến chân một ngọn núi lớn, địa hình núi hiểm trở, che đi ánh mặt trời.
Vừa đi vào bóng núi liền cảm thấy lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn *** chỉ thấy đỉnh núi tuyết phủ kín.
Dân chúng địa phương gọi ngọn núi này là nhất tuyến thiên.
Tô Mạt ghìm ngựa lại, ngẩng đầu nhìn nhìn, lại đi xung quanh kiểm tra.
Nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chắc chắn trên núi có ςướק."
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu đồng ý, lại nói: "Cũng không có gì phải sợ."
Tất nhiên, mấy tên trộm vặt hay ςướק, đối với họ mà nói, quả thật là không có gì phải sợ.
Hơn nữa nơi này cũng được coi là quan đạo, cho dù là ςướק cũng không dám tùy tiện ςướק bóc, dân chúng địa phương đều đi cùng nhau thành đoàn, cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ có những phú thương hoặc vận chuyển sẽ có khả năng sẽ gặp phải bọn họ.
Ngụy An Lương thúc ngựa đến gần bọn họ, cao giọng nói: "Hai vị không cần lo nhiều, đúng là nơi này có một đám thổ phỉ, nhưng mà bọn hắn không dám ***ng đến Tào bang chúng ta."
Tào bang là bang ςướק lớn nhất trên sông, huống hồ nơi này cách đường thủy không xa, mặc dù không thể đối đầu trực tiếp với quan phủ, nhưng nếu phải sống mái với nhau, thì không phải là không thể.
Ngụy An Lương sai một đám người đi trước mở đường, hét lớn rằng mượn đường đi nhờ, giọng nói vang vọng khắp núi rừng, chấn động lỗ tai của người xung quanh.
Thẩm Tinh Tinh vén màn xe lên, nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn sóng vai đi phía trước, nàng ta bảo người đánh xe ngựa đi nhanh lên vượt qua, kết quả họ lại đi sau nàng ta, giống như cố ý đối nghịch với nàng ta.
Nàng ta tức giận hô lên, "Phỉ Thúy, ầm ĩ ૮ɦếƭ đi được, bảo bọn hắn ngậm hết miệng lại."
Phỉ Thúy lo lắng nhìn thoáng qua Ngụy An Lương, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, đây là quy củ mượn đường, chúng ta không thể phá hỏng. Nhịn một chút, sẽ nhanh đi qua thôi."
Linh Đang lườm nàng ta một cái, "Phỉ Thúy, sao càng ngày ngươi càng nói hộ người ngoài vậy? Quy củ gì chứ? Thẩm tiểu thư của chúng ta muốn đi qua, còn cần phải có quy củ gì sao?"
Nàng ta vén màn xe ra, chui ra ngoài, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, bảo bọn họ không cần dùng sức hô lớn vậy đâu, không ai dám đối đầu với chúng ta cả."
Ngụy An Lương không nói gì, mấy huynh đệ kia vẫn tiếp tục hô lớn, Linh Đang tức giận, hét lên: "Tiểu thư nghe mà đau đầu đấy."
Ngụy An Lương đành phải bảo họ hô nhỏ lại, sau đó bảo bọn họ thúc ngựa chạy lên trước mà hô.
Dù sao nếu trên núi có bắn tên hoặc đá lăn xuống mấy người bọn họ vẫn có thể đối phó, ít nhất có thể bảo vệ được tính mạng.
Ngược lại bọn họ đi cả đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, bình an đi qua ngọn núi, ra khỏi khe núi, mọi người nhẹ nhõm thở ra, Ngụy An Lương đề nghị xuống ngựa nghỉ ngơi.
Các huynh đệ trong bang nhóm lửa nấu cơm, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt vừa tản bộ vừa nói chuyện, Thẩm Tinh Tinh đi tìm một vòng thấy hai người họ đang đứng trên sườn núi hóng gió, bên cạnh là cây bạch dương, trời xanh mây trắng, cỏ xanh hoa đỏ, vô cùng đẹp mắt.
Nàng ta sống ૮ɦếƭ không chịu thừa nhận rằng hai người họ rất xứng đôi.
Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng thúc ngựa chạy tới, bởi vì trời vừa mưa, không có nhiều bụi đất bay lên, nhưng nghe âm thanh ồn ào như vậy, không giống như người đứng đắn.
Tô Mạt quay đầu nhìn qua, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Nhìn giống như bọn ςướק đang đến."
Không biết là tới ςướק của bọn họ, hay là đánh ςướק xong đang trở về.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêng tai lắng nghe, "Có khoảng chục người,...Ừm, hình như có nữ nhân."
Thẩm Tinh Tinh nghe thấy tiếng vó ngựa chạy như bay, biến sắc, chạy về phía hai người, thất kinh nói: "Bọn ςướק đến đây sao? ςướק đến đây."
Nàng ta chạy về phía Hoàng Phủ Cẩn, bóng người Tô Mạt chợt lóe, chắn trước nàng ta, cười tít mắt nhìn, "Thẩm tiểu thư, ngươi nên chạy về phía bên kia."
Nàng hất cằm về phía đám người Ngụy An Lương.
Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, cũng không sợ hãi, nhìn chằm chằm Tô Mạt, "Ngươi cũng thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt lại cùng nam nhân thân mật."
Tô Mạt nhướn mày, "Thẩm tiểu thư, khi ngươi tình ta nguyện, thì không cần phải giả bộ xấu hổnữa, còn có..."
Nàng nhẹ nhàng tiến sát một chút, thấp giọng nói với Thẩm Tinh Tinh, "Khi người ta thật sự không có để ý tới ngươi, ngươi cũng đừng không biết xấu hổ như vậy."
Dám đánh chủ ý lên người Hoàng Phủ Cẩn, nếu không phải thấy nàng ta khờ dại như vậy, thì nàng sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
Đương nhiên, quan trọng hơn là muốn cùng Thẩm lão gia tử đàm phán, không muốn làm căng thẳng lên.
Nếu trở mặt thành địch, vậy thì chuyện nó sẽ khác.
Thẩm Tinh Tinh bị nàng nói thiếu chút nữa ૮ɦếƭ nghẹn, nàng ta ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại thấy hắn quay lưng về phía bọn họ đứng cạnh cây bạch dương nhìn về phía xa, gió thu thổi qua quần áo của hắn, bóng lưng thẳng tắp tao nhã hoàn mỹ, khiến cho nàng ta càng không thể khống chế được chính mình.
Hoàng Phủ Cẩn quay đầu lại, tim nàng ta liền đập liên hồi, hắn nhất định cảm nhận được ánh mắt của mình nên quay đầu đáp lại mình sao?
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, rất nhanh bọn họ sẽ tới đây, chúng ta đi thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc