Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 634

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ta không nghĩ rằng Tô Mạt biết xem thời tiết, chỉ cảm thấy rằng là mình không gặp may, mà vận may của Tô Mạt lại quá tốt, giúp nàng một phen.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn còn có Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường đi từ bên ngoài vào, nhìn dáng vẻ của bọn họ đều thoải mái nhẹ nhàng, vui vẻ cười nói, dưới chân vẫn còn dính chút bùn đất.
"Không ngờ tới thật sự đã tạnh mưa, Tô tiểu thư thật sự là lợi hại, quả thật là tính toán như thần, Ngụy mỗ bội phục bội phục!" Ngụy An Lương chắp tay, bày tỏ rằng mình vô cùng kính nể Tô Mạt.
Doãn Thiếu Đường cũng đi theo pha trò, thấy Thẩm Tinh Tinh xuất hiện, hắn có chút uể oải nói: "Thẩm tiểu thư, xem ra ý định đi theo ăn không uống không của tại hạ bị ngâm nước rồi. Haiz!"
Thẩm Tinh Tinh vốn đã tức giận, hiện giờ lại thấy Ngụy An Lương và Doãn Thiếu Đường đều khen ngợi Tô Mạt, mà khi Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt lại càng thêm dịu dàng, quả thật khiến nàng ta muốn phát điên lên.
Nàng chắc chắn là Tô Mạt khoe khoang gì đó với Hoàng Phủ Cẩn cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới đối xử với nàng ta như vậy.
Nếu không thì sao có thể như vậy, nàng ta quay đầu nhìn Linh Đang, "Sao gần đây ta lại xui xẻo như vậy? Làm gì cũng không thuận lợi, nên đến chùa thắp hương giải xui."
Linh Đang vội vàng đỡ lấy nàng ta, "Tiểu thư, chúng ta về phòng thu dọn đồ đạc đi, sớm quay về nhà."
Giống như là sợ Tô Mạt sẽ đòi nợ, Thẩm Tinh Tinh thừa dịp nàng và Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng không biết đang làm gì, chỉ cầm theo trang sức và tiền, chủ tớ bọn họ liền rời khỏi.
Lần này không hề phô trương, thậm chí cũng không báo một tiếng cho Ngụy An Lương mà rời đi ngay.
Ngụy An Lương sao lại không biết hành động của nàng ta, vội vàng chuẩn bị, sau đó dẫn theo bảy tám người tùy tùng, đến chào với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, sau đó đuổi theo.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng chơi cờ, nghe bên ngoài người ngựa rối loạn, cười nói: "Dù sao chúng ta cùng đường xuôi nam với bọn họ, kết bạn cũng được, có tào bang làm chỗ dựa, ngược lại thuận tiện hơn nhiều, ít nhất sẽ không gặp chuyện gì."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cười giảo hoạt vô cùng, giống như tiểu hồ ly, hiện giờ Tô Mạt đã trưởng thành, đã bớt đi sự ngây ngô, càng ngày càng giống như một khối ngọc mượt mà, mài đi góc nhọn.
Hơn nữa tuyệt đối không bao giờ đầu hàng hiện thực, lại càng không hề yếu đuối, chẳng qua là đạt đến một trình độ nhất định, không hề khoe khoang sức mạnh nhất thời, tranh giành những thứ không thực tế.
Trừ khi là đối mặt với địch nhân đáng phải rút kiếm, nàng sẽ không dễ dàng để lộ ra sức mạnh thật sự và sát khí của mình.
Như vậy, mới chỉ là nhập môn tu luyện mà thôi.
Xem ra sen vàng đã giúp nàng rất nhiều, mà nàng cũng có thể phát huy hết được công dụng của sen vàng.
"Mạt nhi, khi nào chúng ta khởi hành?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, vô cùng nhàn nhã, khi chơi cờ cùng Mạt nhi không nên hiếu thắng, nếu không sẽ mệt muốn ૮ɦếƭ.
Nàng có thể cười nói bình thường rồi bất tri bất giác khiến cho kẻ địch tự mình tiến vào bẫy.
Tô Mạt cười nói: "Vẫn sẽ mưa tiếp, đi vội làm gì, ít nhất là chờ thêm hai ngày nữa."
Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Lan Như bưng nước hoa quả vào cũng cười rộ lên, "Tiểu thư, thiếu gia, Thẩm tiểu thư chạy nhanh quá, sợ hai người biết được nên đồ đạc cũng không mang theo nhiều."
Hiện giờ mấy thị nữ đang thu dọn giúp nàng ta, đến lúc đoàn người đi thì mang theo.
Tô Mạt hừ một tiếng, khẽ cười nói: "Không đến nửa đêm, bọn họ sẽ trở lại."
Quả nhiên, đến chạng vạng có người gõ cửa, là người Ngụy An Lương phái quay về lấy đồ che mưa, bọn họ đi gấp quá không mang theo đồ, cho rằng trời đã hết mưa rồi, ai ngờ nửa đường trời lại đổ mưa.
Đoàn người bị mưa ngay giữa đường, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ.
Thẩm Tinh Tinh và nha hoàn chạy trốn quá nhanh, hơn nữa đường lầy lội, lại gặp mấy chỗ đê bị vỡ dẫn đến ngập lút, mệt đến mức thở cũng khó khăn.
Cho nên đánh ૮ɦếƭ cũng không chịu quay lại.
Ngụy An Lương cũng không có cách nào khác, phái thuộc hạ quay về lấy đồ che mưa, dù sao đi cũng chưa xa.
Trịnh Tiểu Nữ tò mò nhìn Tô Mạt, cung kính hành lễ, "Tô tiểu thư, tiểu nhân muốn thỉnh giáo một chút, cuối cùng là vì sao người lại biết được vậy, chẳng lẽ người thật sự là tiên nữ, có thể tính trước được sao?"
Thẩm Tinh Tinh ở chính chỗ này mắng nàng là yêu nữ đấy, "Nói không chừng cơn mưa kia là do Tô Mạt sai quỷ làm ra, nàng ta chính là hồ ly tinh, là yêu tinh, a a a, tức ૮ɦếƭ ta rồi."
Tô Mạt cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo với thuộc hạ, cho nên đối với thuộc hạ của người khác cũng như vậy, cũng không bày ra vẻ cao ngạo.
Nàng chỉ đơn giản nói: "Ta cũng không có yêu thuật gì, cũng chỉ là tích nước thành mưa, ta cũng chỉ biết xem một chút về thời tiết thôi."
Cũng là nhờ trước đây chú họ của nàng làm ở đài khí tượng thủy văn, trước đây nàng thường theo ông nội đến đó chơi, học được một số kiến thức lặt vặt.
Sau khi đến nơi này, học nội lực, lại tu luyện thông thiên quyết của sư phụ, tuy rằng cũng không biết thông thiên quyết kia là gì, không giống với võ công nổi bật, nhưng vì lòng tôn trọng với sư phụ nàng vẫn luôn tu luyện, hơn nữa cũng nhập môn rồi.
Sau đó không biết từ lúc nào mà nội lực của nàng tăng lên nhiều so với trước, khiến cho năm giác quan của nàng càng thêm nhạy bén.
Có giác quan nhạy bén cùng với hiểu biết về thiên văn, hơn nữa dọc đường đi nàng có quan sát cẩn thận, nên mới có thể đoán chính xác lúc nào cơn mưa sẽ tạm dừng.
Dù là thiên tài, cũng không thể dựa hết vào vận may và đoán bừa được.
Sáng ngày hôm sau, nàng và Hoàng Phủ Cẩn cũng dẫn người xuất phát, Doãn Thiếu Đường vô cùng chủ động đuổi theo, Triệu Thành là thuộc hạ của Ngụy An Lương, được bang chủ phân phó báo cáo hành động của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, nếu bọn họ khởi hành, thì cũng mang tất cả người đi theo.
Lần này khởi hành không có Thẩm tiểu thư rườm ra, lại không cần phô trương, mang theo những đồ cần thiết, còn lại thì để lại cho Tuần viên ngoại, ngược lại đi nhanh hơn rất nhiều, không lãng phí chút thời gian nào.
Chờ đến khi Tô Mạt chuẩn bị xong đồ đạc, bọn họ đã sớm chuẩn bị xong.
"Tô tiểu thư, xin hỏi chúng ta vẫn đi đường thủy hay là đi đường bộ?" Triệu Thành cung kính hỏi Tô Mạt, không chỉ bởi vì nàng là tiểu thư Quốc công phủ, mà do khí thế quanh người nàng khiến cho người khác phải khuất phục.
Tô Mạt đội mũ rơm do Lưu Hỏa làm lên đầu, che đi ánh mặt trời, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Chúng ta đi về hướng đông, đi đường Thượng Quan, sẽ nhanh hơn một chút so với đường thủy. Có thể trực tiếp đến Tô Châu."
Triệu Thành lập tức cho người chuẩn bị, lại tự động đem mình thăng cấp thành hộ vệ cho mấy người Tô Mạt, hắn phái người đi trước kiểm tra đường.
Đến buổi trưa, Triệu Thành hỏi nàng có cần dựng chỗ nghỉ tạm thời hay không, nấu cơm ăn trưa.
Doãn Thiếu Đường ôm bụng, nằm úp sấp trên lưng ngựa, vô cùng tha thiết nhìn Tô Mạt, "Tô tiểu thư, tại hạ thật sự không giỏi cưỡi ngựa, chúng ta sao không đi đường thủy, nếu không dừng lại nấu cơm thì sẽ ૮ɦếƭ đói mất."
Tô Mạt nhìn hắn một cái, theo lộ trình ban đầu là đi đường thủy, nhưng địch nhân đã biết nàng định đi đường thủy, hiện giờ nàng không đi đường thủy nữa, tất cả đều là suy nghĩ bất chợt, hơn nữa có Tào bang đi cùng, chỉ sợ những âm mưu âm thầm phá rối là không thể thực hiện nữa.
Nàng đá nhẹ bụng ngựa, đi đến gần Doãn Thiếu Đường, cười cười nhìn hắn, "Doãn công tử không giỏi cưỡi ngựa sao?"
Khi ở đê Hà Hoa Doãn Thiếu Đường đã mấy lần bị ngã từ trên ngựa xuống, may mà trời mưa đất mềm, tuy nhiên cả người dính đầy bùn đất, nhưng không bị thương gì.
Hắn nhờ Lưu Vân chỉ cho một chút, dắt theo một đoạn đường, sau đó tự mình cưỡi ngựa, vẫn chật vật không chịu nổi.
Hiện giờ tuy có thể cưỡi, nhưng tư thế kia thật sự không dám khen ngợi, giống như con tôm khô co người trên lưng ngựa vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc