Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 633

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đương nhiên người có tài năng kỳ lạ thật sự là có, chỉ là người có bản lĩnh thật sự sẽ không cần đến danh lợi, tất nhiên sẽ không ngốc, họ đều biết gần vua như gần cọp.
Tất nhiên có thể vào được Khâm Thiên Giám, hầu hết đều có chút năng lực, nhưng mà vẫn chưa thành tinh, lại mê luyến vinh hoa phú quý hoặc là công danh lợi lộc.
"Chẳng qua là, thật sự sắp tạnh mưa rồi."
Tô Mạt thở ra, nàng không dám lúc nào trời sẽ tạnh mưa, hiện giờ mưa sắp tạnh nên nàng mới dám nói như vậy.
Gia Cát Lượng cũng là biết được hướng gió mới dám đưa ra chủ ý thuyền cỏ.
Thẩm Tinh Tinh không phục, "Chúng ta cược đi."
Tô Mạt buồn cười, thật sự là một tiểu thư điêu ngoa đáng yêu, cái gì cũng có thể làm loạn lên, "Cược cái gì?"
"Cược..." Thẩm Tinh Tinh thiếu chút nữa nói ra cược Hoàng Phủ Cẩn, tuy rằng nàng ta muốn nếu bản thân thắng sẽ khiến Tô Mạt phải rời đi, nhưng dù sao từ nhỏ đã được giáo dục tốt, cảm thấy thẹn với lòng đã chiến thắng H*m mu*n cá nhân, "Nếu ngươi thua, phải làm cho ta một bàn ăn phong phú."
Nàng ta đắc ý lắc chân, hai ngày nay đều phải ăn đồ không ngon, không phải là khen ngợi trù nghệ của Tô Mạt đâu.
Doãn Thiếu Đường vừa nghe thấy vậy, hai mắt phát sáng, vỗ tay phụ họa, "Được, được, Tô tiểu thư, xin tiểu thư thương xót một lần, giả bộ thua đi."
Thẩm Tinh Tinh trợn mắt nhìn hắn, "Ngậm miệng!"
Lan Như đứng bên cạnh hầu trà nghe vậy liền mỉm cười, "Thẩm tiểu thư, vậy nếu tiểu thư nhà chúng ta nói đúng, vậy người sẽ mất gì?"
Muốn chiếm tiện nghi sao, không có cửa đâu.
Thẩm Tinh Tinh bày ra bộ dạng đắc ý, bản thân mình làm sao có thể thua được chứ?
Trận mưa lớn này ít nhất cũng phải một tháng, lúc này mới được mấy ngày, mới chưa đến mười ngày.
"Chung quy thì cũng cần phải có giải thưởng chứ, dù là chắc chắn thắng, cũng phải có cái đem ra đặt cược." Lan Như không để cho nàng ta tránh thoát.
Thẩm Tinh Tinh nhướn mày, cao ngạo hừ một tiếng, vẻ mặt Phỉ Thúy cẩn thận, Linh Đang lại châm chọc nói: "Ngươi làm sao chắc chắn tiểu thư nhà mình sẽ thắng, tiểu thư chúng ta sẽ không thua đâu."
Thẩm Tinh Tinh vô cùng thỏa mãn, vui vẻ nói: "Được, nếu ngươi thắng, ta sẽ chuẩn bị quần áo cho ngươi."
Nhìn bộ dạng keo kiệt của nàng, cũng không đổi y phục, chính mình liền rộng lượng, vừa lúc có thể gây khó dễ cho nàng.
Mấy người Lan Như liền nhướn mày, nhất là Lưu Hỏa, huýt sao một cái, chuẩn bị quần áo cho tiểu thư?
Ngươi quản được sao? Kỹ thuật đến đâu? Có tư cách sao?
Thấy bộ dạng nhịn cười của bọn họ, Linh Đang và Thẩm Tinh Tinh liền nổi giận, "Sao nào, sợ ta nuốt lời sao? Cần ta thề ở đây không? Hay là muốn đặt tiền trước?"
Lưu Hỏa cười nhạo, không nói tiếp.
Tô Mạt cười cười liền mắt nhìn bọn họ, thuận miệng nói: "Thế này đi, ta cũng chưa nghĩ ra, chúng ta liền nhớ lấy, mọi người làm chứng, coi như là Thẩm tiểu thư nợ ta một nhân tình. Khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi."
Thẩm Tinh Tinh vừa định nói cũng được, Linh Đang lại nói trước, "Nhưng nếu đến lúc đó ngươi lại giở công phu sư tử ngoạm, muốn một nửa gia tài của tiểu thư, vậy chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi sao. Tiểu thư chúng ta từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh."
Lan Như cười nói: "Dù sao tiểu thư ngươi cũng sẽ không thua, Linh Đang cô nương sợ cái gì."
Linh Đangtức đến đỏ cả mặt lên, Tô Mạt lại nói: "Yên tâm đi, sẽ không đòi tiền, cũng sẽ không bảo đi ***, chuyện ta muốn sẽ nằm trong phạm vi đạo đức lương tâm, như vậy là được rồi chứ."
Thẩm Tinh Tinh gật đầu, "Thành giao!"
Phỉ Thúy cảm thấy tiểu thư ra giá quá cao, Tô Mạt chẳng qua chỉ làm một bữa cơm, quá lời rồi.
Hơn nữa nhìn dáng điệu đã đoán trước của Tô Mạt, chỉ sợ chuyện sẽ không đơn giản như vậy, xem ra ngược lại là nàng ta đã đào sẵn một cái hố, chờ tiểu thư nhà mình tự nhảy vào trong.
Nếu không sao lại lưu lại một cái điều kiện, trong cuộc cá cược này, chắc chắn có âm mưu.
Thẩm Tinh Tinh rất tự tin, trên đời này làm gì có ai có thể xem được thời tiết trên trời chứ?
Ít nhất là không thể đoán được lúc nào trời sẽ ngừng mưa.
Vì tránh nhàm chán, Doãn Thiếu Đường đề nghị chơi trò chơi, vài người cùng chơi hết cả buổi chiều.
Thẩm Tinh Tinh vô cùng buồn bực, vốn là nàng thắng được, hiện giờ lại không tốt chút nào, ngược lại thua nhiều hơn, thật sự là đáng giận.
Nhưng nhớ đến có thể coi Tô Mạt như nha hoàn để sai bảo, trong lòng nàng ta liền cân bằng lại.
Trời vẫn mưa to như cũ, không có dấu hiệu muốn tạnh, nàng ta và Linh Đang vô cùng đắc ý.
Phỉ Thúy lại có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại đi ra nhìn sắc trời, tuy rằng trời vẫn đang mưa, nhưng bầu trời đã không còn đen nữa hình như đã sáng lên một chút.
Nếu như vậy, có phải là báo trước mây tan mưa tạnh không?
Khi trời sáng ại, có phải là sẽ hoàn toàn tạnh mua không?
Nhìn tiểu thư ở chỗ này chơi đến không biết trời đất, nàng ta có chút sốt ruột.
Kết quả đến gần bữa tối, mưa cũng không ngừng, chỉ là mưa nhỏ đi một lúc, hại nàng khẩn trương nhiều lần, sau đó lại mua to, thậm chí còn lớn hơn, nàng lại vui vẻ .
Xem ra tiểu thư chắc chắn thắng rồi.
"Tô Mạt, ngươi vẫn không đi làm cơm sao?" Thẩm Tinh Tinh ném bài lên bàn, cũng không tiếc tiền, tuy rằng cảm thấy thua rất mấtmặt, có thể nghĩ tới chuyện sắp tới, cũng không để ý tới nữa.
Tô Mạt thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư quá nóng vội rồi. Không phải là đến trưa ngày mai sao?"
Lại nói tiếp, còn chưa qua tối nay nữa.
Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, cho ngươi mạnh miệng, nhìn ngươi có thể chống đỡ đến bao giờ.
Lúc ăn tối, mưa rơi nhỏ lại, nhìn như muốn ngừng, gió lại lớn hơn.
Thẩm Tinh Tinh có chút lo lắng, lôi kéo Phỉ Thúy và Linh Đang lại, "Gió thế này có phải là sẽ thổi bay hết mây mưa đi không?"
Phỉ Thúy lo lắng nói: "Nói không chừng sẽ như vậy."
Linh Đang lớn tiếng quát, "Miệng quạ đen, gió sẽ khiến mưa lớn hơn. Hơn nữa, dù có tạnh, không chừng đến đem lại mưa. Dù có thua, nàng ta định làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là đồng ý một câu mà thôi, cũng không có giấy tờ sổ sách, nàng ta có bằng chứng đâu? Chúng ta cứ nói là nàng ta chơi xấu."
Tâm tình của Thẩm Tinh Tinh cũng thả lỏng ra.
Quả nhiên đến đêm trời tạnh mưa, khiến cho ba người chủ tớ Thẩm Tinh Tinh thức trắng một đêm, chịu đựng đến sáng hôm sau hai mắt thành mắt gấu trúc hết.
Đợi các nàng dậy, cũng đã là giờ thìn, nàng ta hét lớn, "Đây là cái địa phương quỷ quái gì chứ, khiến bản tiểu thư eo mỏi lưng đau, đi xuống đi tản bộ."
Nàng ta mơ màng đi xuống lầu, cảm giác không khí vô cùng tươi mát, nhịn không được vươn vai một cái, duỗi cái lưng mỏi, sau đó hít sau một hơi.
Trợn mắt.
Cảnh sắc thật đẹp, bầu trời được nước mưa gột rửa, xanh ngắt, cây lựu, cây hoa sơn chi cùng hoa mộc lan nở rực rỡ hẳn lên, trên cành vẫn còn đọng lại nước mưa.
Gió thổi tới, vô cùng mát mẻ.
Nàng ta thở sâu rồi thở ra, lại nghe thấy tiếng Phỉ Thúy hét lên, hoảng sợ, "Muốn ૮ɦếƭ à."
"Tiểu thư, tiểu thư" Phỉ Thúy giống như nhìn thấy quỷ, "Mưa, tạnh mưa rồi."
Thẩm Tinh Tinh lúc này mới hồi phục tinh thần, cũng không biết làm sao, nàng ta gấp đến tái hết cả mặt, "Giờ nào rồi? Giờ nào rồi? Tuy đã ngừng, khẳng định sẽ lại mưa tiếp."
Phỉ Thúy ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đã tan hết, chỉ có mấy đám mây trắng che mặt trời.
Ngay khi Thẩm Tinh Tinh nói chuyện không có căn cứ, mặt trời vô cùng không phối hợp nhẹ nhàng ló ra, giống như đang cười nhạo các nàng.
"Tiểu thư!" Nàng ta khóc không ra nước mắt, "Mặt trời đã lên rồi ạ."
Mấy ngày không nhìn thấy mặt trời, vừa thấy lại gay gắt như vậy, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, quả thật là...
Thật là buồn cười!
Thẩm Tinh Tinh cảm thấy như sắp phát điên, ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc