Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 632

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thẩm Tinh Tinh thấy ánh mắt Doãn Thiếu Đường nhìn mình không có ý tốt, trong lòng càng thêm tức giận, liền quay ra mắng hắn, "Ngươi nhìn gì mà nhìn, cả ngày chỉ biết đi ăn không, đúng là đồ "tiểu bạch kiểm"."
Bộ dạng bình thường cũng không đến nỗi nào, nhưng đâu thể so được với Hoàng Phủ Cẩn.
Tuy rằng nàng thích bộ dạng tuấn mỹ của Hoàng Phủ Cẩn, nhưng cũng không đơn thuần là vì tướng mạo, vẫn là vì đó là người kia, nếu không Doãn Thiếu Đường cũng là một mỹ nam tử, sao nàng lại không có chút cảm giác nào?
Cho nên nàng thích người kia không phải vì dung mạo.
Huống hồ nàng tự cho rằng mình đã gặp qua nhiều nam nhân, mỹ nam cũng có rất nhiều, có lẽ không phải là nhất thời động tâm với Hoàng Phủ Cẩn.
Hơn nữa nàng động tâm ngay từ khi chưa biết Hoàng Phủ Cẩn là vương gia, cho nên nàng càng cảm thấy tình cảm của mình là chân thành thiết tha, thuần khiết không vướng bận đáng được khen ngợi.
Doãn Thiếu Đường như cười như không nhìn nàng ta, cũng không tức giận, mà quay sang uống trà cũng với Ngụy An Lương, cười nói: "Ngụy bang chủ là đặc biệt đi cùng Thẩm tiểu thư, hay chỉ là thuận đường thôi vậy?"
Nếu là đặc biệt, cùng với một đại tiểu thư như vậy, hắn thật sự bội phục.
Nếu là tiện đường, vậy coi chừng vị Thẩm tiểu thư kia nổi khùng lên.
Ngụy An Lương sao không hiểu tâm tư của hắn, nhìn hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: "Doãn công tủ chẳng lẽ là đặc biệt đi du lịch sao? Không biết lệnh tôn lệnh đường đang ở chỗ nào"
Cha mẹ không ở gần đây, nếu không có lý do hợp lý, một đại nam nhân cứ bất cần đời như vậy, chỉ sợ cũng không phải là người tốt.
Ngụy An Lương đào một cái hố không sâu không nông.
Xem ra da mặt của Doãn Thiếu Đường còn dày hơn, căn bản không quan tâm tới câu hỏi, cười khà khà một phen, không trả lời câu hỏi.
Tô Mạt đặt bát đũa xuống, mời bọn họ từ từ dùng, sau đó đứng dậy đi vào gian phòng phía đông.
Thẩm Tinh Tinh cũng vội vàng đứng lên đuổi theo nàng đến cửa, giọng điệu không tốt lành nói: "Tô Mạt, ngươi đừng không chú ý đến danh tiếng như vậy chứ, một đại cô nương, không biết xấu hổ."
Nói xong bước vào phía trong, quay đầu nói với Tô Mạt: "Cho nên ta cho phép ngươi làm bạn với ta, như vậy có người ở cùng, người khác sẽ không chê bai gì ngươi."
Nghe qua thì giống như nàng đang ban ân cho Tô Mạt.
Thật đúng là tự cho rằng bản thân là người tốt đẹp, Tô mạt cười cười, không thèm nhìn tới nàng ta, xem nàng ta có thể tự mình diễn đến mức nào.
Tô Mạt đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn ngồi xuống, trong tay cầm một chiếc khăn, vừa lau mặt vừa ngồi cho tiêu đồ ăn, mà Hoàng Phủ Cẩn thì ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Lan Như đưa trà tiêu thực lên cho Tô Mạt.
Thẩm Tinh Tinh bất mãn nói: "Này, Tô gia các người đãi khách như vậy sao? Khách nhân ở đây, vậy mà cũng không hỏitới một câu, cũng không dâng trà."
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lười biếng nói: "Xin hỏi Thẩm tiểu thư, tiểu thư là kiểu khách gì?"
Khách không mời mà tới sao?
Hơn nữa còn có địch ý với chủ nhân ở đây.
Nàng coi như nói chuyện với Thẩm Tinh Tinh để tiêu thực, chẳng muốn so đo.
Thẩm Tinh Tinh tức giận: "Không phải ngươi cùng buôn bán với gia đình ta sao? Về tình về lý, chúng ta là có quan hệ với nhau, chẳng lẽ ngươi không nên chiêu đãi ta cho tốt sao?"
Tô Mạt cảm thấy nàng ta nói cũng có lý, hơi gật đầu, "Chính xác."
Thẩm Tinh Tinh nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn, hắn vẫn nhắm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, một gương mặt tuấn mỹ không vẽ lại được, khiến cho người khác không thể nắm giữ.
Nhớ đến Tô Mạt cùng hắn một đường xuôi nam, hai người vẫn luôn chàng chàng thiếp thiếp, trong lòng nàng ta giống như có con mèo đang mài móng.
Hận không thể đá văng Tô Mạt đi, để nàng ta và Hoàng Phủ Cẩn ở cùng với nhau.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, có chút khiêu khích nói: "Trước đây nghe giọng điệu của Thẩm tiểu thư, hình như trong phủ có không ít người tài, không phải là muốn đấu với chúng tôi sao? Chúng tôi tuyệt đối không chạy, tùy thời phụng bồi."
Tốt nhất những người tài ba đó là đám Bạch y nhân, vậy nàng càng bớt phiền toái, có thể trực tiếp ra tay với Thẩm gia.
Thẩm Tinh Tinh đắc ý hừ một tiếng, "Đó là tất nhiên, từ nhỏ đến lớn, võ công ta theo học của sư phụ, hơn hẳn người thường, còn các tiêu sư khác, sư phụ cùng với các sư phụ khác, nhiều vô số."
Tô Mạt không chút để ý nói: "Cũng sắp thành danh môn chính phái như là Võ Đang hay Thiếu Lâm gì đấy rồi."
Thẩm Tinh Tinh nhướn mày, "Tất nhiên, tất nhiên giang hồ cũng có người tài ba khác.."
Không có vũ lực tương ứng, Thẩm gia có thể bảo vệ được núi vàng núi bạc sao? Không có thì đã sớm bị đám trộm ςướק lấy sạch rồi.
"Thẩm tiểu thư nói như vậy, ngược lại ta có chút tò mò về bọn họ, vô cùng muốn mở rộng kiến thức." Tô Mạt từ từ cầm khăn lau má.
Thẩm Tinh Tinh liếc nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, cảm thấy có một kế hoạch, cười nói: "Thành giao, các người có thể yên tâm đi cùng ta, có cơ hội tất nhiên ta sẽ giới thiệu cho các ngươi. Hơn nữa còn muốn đấu với các ngươi một trận."
Cuối cùng nàng ta lại hỏi: "Tô mạt, võ công của ngươi học ai vậy? Coi như cũng được."
Tô Mạt cười cười nói: "Tất nhiên là của sư phụ ta rồi."
Thẩm Tinh Tinh truy hỏi: "Môn phái nào? Có nổi tiếng không?"
Tô Mạt lắc đầu, "Không nổi tiếng gì cả."
Không nói cho ngươi biết.
Thẩm Tinh Tinh cười chế nhạo, tỏ vẻ khinh miệt.
Trong lòng Tô Mạt vô cùng buồn cười, không biết Thẩm lão gia dùng cách nào, lại có thể dạy dỗ con gái thành một cô nương đức hạnh thế này.
Thẩm Tinh Tinh dựa vào lý do để ở lại trong phòng bọn họ, tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn vẫn luôn không nói chuyện với nàng ta, nhưng nàng ta cảm thấy có thể ngăn cản Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn gần gũi, như vậy là tốt rồi.
Xem đã gián tiếp thành công rồi.
Đến bữa trưa, bọn họ vẫn tiếp tục ăn cơm nhờ như cũ.
Sau khi ăn xong mọi người tùy ý nói chuyện, bàn luận thời tiết, cũng không nói đến chính sự của bản thân, cũng không tùy tiện hỏi đến chuyện của người khác, mọi người đều giữ kín như bưng.
Nhóm người như hồ ly liền nói chuyện về vấn đề vạn năng - thời tiết.
Doãn Thiếu Đường và Ngụy An Lương cảm thấy sẽ mưa thêm vài ngày nữa, không biết đến khi nào mới tạnh.
Thẩm Tinh Tinh thở dài, tay chống cằm, bộ dạng lo lắng vì nước vì dân, "Hi vọng đừng vỡ đê là tốt nhất, nếu vỡ đê, dân chúng phải chịu khổ rồi. Đến lúc đó tuy rằng nhà chúng ta có thể phát cháo, nhưng không thể giúp đỡ được nhiều người."
Nghe nàng nói thì có vẻ rất có tình thương, Hoàng Phủ Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái.
Thẩm Tinh Tinh kích động thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài, xem ra biện pháp này có hiệu quả sao?
Tuy rằng nàng ta vô cùng ghét phát cháo, cũng chán ghét đám dân chạy nạn, bọn họ dơ bẩn như vậy, nhìn một cái cũng khiến nàng ta cảm thấy bẩn.
Nàng ta còn muốn bày tỏ thêm một phen, Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn về phía Tô Mạt, "Mạt nhi, muội cảm thấy còn mưa nữa không?"
Tô Mạt có nghiên cứu qua về thời tiết, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Tô Mạt nâng cằm lên, ừ một tiếng, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Muội đoán vẫn còn mưa tiếp, đến tối nay hoặc sáng ngày mai sẽ tạnh mưa. Đến lúc đó chúng ta có thể đi tiếp rồi."
Ngụy An Lương có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, tuy rằng không tin tưởng lắm, nhưng cũng không nghi ngờ.
Doãn Thiếu Đường nhanh mồm nhanh miệng, lập tức hỏi vì sao nàng lại chắc chắn như vậy, "Chẳng lẽ Tô tiểu thư học qua thiên tướng."
Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: "Thật sự là buồn cười, ai có thể xem được ông trời? Khâm Thiên Giám chẳng qua cũng chỉ là đám thần côn ăn không chờ ૮ɦếƭ thôi, nếu bọn họ thậtsự có thể xem tướng số từ trời, thì sẽ không xảy ra chuyện thiên hạ có tai họa."
Lời này ngược lại không sai, Tô Mạt tán thành nhìn về phía nàng ta, nha đầu này nói lời này không sai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc