Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 629

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Thái độ của ngươi kiểu gì vậy?" Linh Đang nổi giận, ở đất Giang Nam, không có người nào dám nói chuyện với nàng như vậy.
Nữ nhân này ai chứ? Lạnh như băng không có chút đáng yêu nào, chẳng lẽ nàng ta không sợ Thẩm gia khiến bọn họ sống không bằng ૮ɦếƭ sao?
Hơn nữa ở trước mặt Ngụy bang chủ lại không cho tiểu thư chút mặt mũi nào, nàng ta thở phì phí nói: "Tiểu thư của các người, hừ, chỉ sợ tiểu thư các ngươi còn phải làm nha hoàn cho tiểu thư nhà chúng ta đấy."
Đêm qua Thẩm Tinh Tinh than thở rất lâu, tức giận lấy trâm đâm vào gối, nói muốn để lão gia dùng tiền, tìm hiểu gia thế của nữ nhân kia sau đó trên danh nghĩa là đón về Thẩm gia, đến lúc đó sẽ để cho nữ nhân đáng ghét kia làm nha hoàn cho nàng.
Lan Nhược tỏ vẻ giật mình, nhìn Linh Đang giống như nhìn quái vật, ngược lại nở nụ cười, châm chọc nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi không sợ họa từ miệng mà ra sao?"
Nếu do một Thẩm tiểu thư mà gây ra phiền toái cho Thẩm gia, đến lúc đó lửa cháy bùng lớn, khiến thiếu gia không thèm nể mặt nữa, vậy Thẩm gia chỉ có thể tự nhận lấy xui xẻo, ai bảo sinh con gái mà không biết dạy dỗ cho tốt.
Linh Đang đắc ý liếc nhìn nàng, tuy rằng nàng ta thấy hơn Lan Nhược một chút, nhưng không yếu thế, "Làm sao, sợ rồi chứ. Đừng trách ta độc ác, người trách ta độc ác hiện giờ không biết đang ở nơi nào rồi."
Theo kinh nghiệm của bản thân, dám nói nàng là ác nhân, kết cục đều chỉ có một - để tiểu thư biết đến, sau đó cho người ra tay, bức đối phương đến cùng đường, khiến cho bọn họ phải dập đầu bồi tội, còn phải làm nô tỳ.
Cho nên Lan Nhược càng nói nàng ta độc ác, ngược lại nàng ta càng vui.
Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nàng ta, Lan Nhược quả thật không còn gì để nói nữa, nàng định lách người đi qua, Linh Đang lại ngăn nàng lại, nhất định không cho nàng đi lên.
"Đi, bưng bữa sáng lên cho tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư nhà chúng ta chưa bao giờ dùng thiện cùng với người không có thân phận."
(Dùng thiện: dùng bữa ăn dành cho vua quan)
Lan Nhược đơn giản đứng khoanh tay, nhìn nàng như quái vật, "Tiểu thư, người có biết dân chúng bình thường ăn cơm là ăn cơm, ngươi dùng thiện là muốn bị chặt đầu sao?"
Tùy tiện người nào cũng có thể dùng thiện, vậy hoàng đế chẳng phải là tượng đất cho người khác nhào nặn sao?
Có thể dùng thiện vậy thì có thể mặc long bào vào, như vậy thì chuẩn bị chờ bị bắt giam xét nhà đi.
Linh Đang hừ một tiếng, "Các người thì không thể, chúng ta lại có thể, người đừng dài dòng nữa, cẩn thận ta tức giận. Bản cô nương tức giận, sẽ không để cho người có cái ăn đâu."
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đã thay đồ xong đi ra khỏi phòng.
Linh Đang chỉ được nhìn sơ qua quần áo của bọn họ, tất nhiên không có cơ hội được nhìn cẩn thận, cho nên nhìn bọn họ vẫn mặc y phục ngày hôm qua ra ngoài, nàng ta liền nâng cằm lên, thái độ càng thêm cao ngạo.
Thật sự là keo kiệt mà, chưa từng gặp qua tiểu thư nào lại như vậy.
Tiểu thư nhà mình, từ sáng đến tối, một ngày có thể đổi hơn mười bộ quần áo, cho dù là ra ngoài điều kiện không tốt, cũng tuyệt đối không mặc một bộ cả ngày, mà vị tiểu thư công tử này, tuy bộ dạng vô cùng xinh đẹp, không ngờ tới lại như vậy, mặc y phục ngày hôm qua ra gặp khác, thật sự không có lễ nghi gì cả.
Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt tất nhiên là thay đồ mới, chỉ là màu sắc và hoa văn trang trí tương tự bộ trước, cho nên nếu nhìn qua thì sẽ thấy không khác nhau.
Nhưng mà dù chỉ là chi tiết nhỏ cũng được làm rất tinh xảo, ví dụ như bộ đồ Hoàng Phủ Cẩn mặc ngày hôm qua đúng là màu hạnh được thêu họa tiết mai trúc, thuê chìm, hôm nay cũng vẫn là màu hạnh thêu họa tiết mai trúc, nhưng mà đường vân và hướng hình không hề giống, giống như theo gió mà hướng lá thay đổi khác nhau.
Mà trên người Tô Mạt vẫn là áo đơn màu hồng, phía dưới là váy vàng nhạt, nhưng mà màu sắc lại có sự khác biệt, tuy rằng có rất nhiều mặc màu hồng, nhưng màu hồng cũng chia ra rất nhiều màu, mà quần áo trên người nàng, màu sắc rất đặc biệt, dù là hồng nhạt, nhưng trên thị trường tuyệt đối không tìm được một cái khác giống như vậy.
Ngay cả quần áo của mình, trừ phi đặc biệt yêu cầu làm màu nhuộm giống nhau, nếu không mỗi bộ quần áo đều là khác nhau.
Tinh xảo nhất là cổ áo, đường viền áo, vạt áo đều được thêu hoa, nhìn thì giống như, nhưng từng chi tiết lại khác nhau rất lớn.
Nếu là người hiểu biết, vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, hận không thể cầm đến để quan sát cẩn thận hơn.
Khóe miệng Linh Đang cười rộng đến tận mang tai rồi, nàng ta cũng không cần bữa sáng nữa, vọt vào phòng phía tây, nói với Thẩm Tinh Tinh đang cẩn thận trang điểm: "Tiểu thư, tiểu thư, thật sự là cười ૮ɦếƭ người rồi."
Thẩm Tinh Tinh liếc nhìn nàng ta một cái, lại nhìn thoáng qua kiểu tóc trong gương, trước kia cảm thấy Phỉ Thúy chải đầu rất đẹp, mà sao lúc này lại thấy không hợp?
Suy nghĩ một chút nàng liền nhớ tới kiểu tóc của Tô Mạt, xem ra nữ nhân kia vô cùng keo kiệt, không mang trang sức gì cả, nhưng lại có thể Pu'i mái tóc đen tuyền lên, lại điểm thêm một cây trâm một cây trâm hoa.
Bản thân mình cao quý hơn nàng ta rất nhiều, tất nhiên sẽ đẹp hơn thế trăm ngàn lần.
"Có gì buồn cười mà khiến người cười như điên vậy." Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, không vừa ý ném trâm phượng lên bàn, trâm phượng kia được là từ vàng ròng, bên trên được khảm các loại bảo thạch, hơn nữa mắt phượng được làm từ khảm kim cương, phía dưới là bốn chuỗi hạt, tuy chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng tất cả đều là trân châu, tất cả đều không phải vật thường.
Một trâm phượng này, chỉ sợ có nhiều tiểu thư quan gia cầu mà không được, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Vậy tất nhiên nữ nhân kia chắc chắn là không có.
Nhớ tới còn chưa biết danh tính của nàng ta, Thẩm Tinh Tinh liền tức giận, "Không phải là Ngụy An Lương nói rằng sáng nay sẽ biết được thân phận của bọn họ sao? Phỉ Thúy ngươi đi hỏi xem, thân phận của bọn họ là gì."
Phỉ Thúy vội vàng đi.
Linh Đang không nhịn được nói với Thẩm Tinh Tinh, "Tiểu thư, cười ૮ɦếƭ mất, mệt cho bọn họ cho rằng mình là tiểu thư thiếu gia, ai ngờ...Ha ha ha, cười ૮ɦếƭ ta rồi."
Nàng ta nhịn không được cười gập cả người, nằm úp sấp trên bàn trang điểm mà cười, tiếng cười rất lớn, xuyên qua cả màn mưa, bên ngoài cửa lớn cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Tinh Tinh tát cho nàng ta một cái, "Nói chuyện."
Linh Đang cười đến thở không ra hơi, nói không được hai chữ lại cười, vất vả mới nói được một câu hoàn chỉnh, "Tiểu thư, bọn họ, bọn họ vậy mà mặc lại y phục ngày hôm qua, ha ha, thật sự là quá nghèo mà, cười ૮ɦếƭ ta rồi. Nha hoàn tam đẳng của tiểu thư, y phục mỗi ngày đều rất khác nhau. Ngay cả chúng ta là nha hoàn của tiểu thư, nhưng dù thế nào, một ngày cũng phải thay đến ba bộ."
Nghe nàng ta nói vậy, Thẩm Tinh Tinh cũng vui vẻ lên, quả nhiên, thật sự là cười ૮ɦếƭ người mà.
Đột nhiên tâm tình của nàng rất tốt, bảo Linh Đang nhanh chóng chải đầu, cài trâm chỉnh tề, sau đó đi xuống ăn điểm tâm.
Nàng cảm thấy chính mình nhất định phải dạy dỗ bọn họ cho tốt, cho nên không cần trốn trong phòng ăn cơm, muốn để cho bọn họ một ân huệ được ăn cơm cùng nàng.
Lúc này ở dưới lầu, Phỉ Thúy lén lút trốn ra ngoài, Ngụy An Lương xấu hổ hận không có cái hố cho hắn chui vào, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi xuống, hắn nhìn thử y phục của bọn họ, nhất là Tô Mạt, làn váy rung động theo từng bước đi, hoa văn được thêu tinh xảo, ngay cả hắn tự nhận có kiến thức sâu rộng cũng chưa từng gặp qua lần nào.
Một bộ y phục, không đến mức vô giá, nhưng cũng gần như vậy.
Mà Thẩm Tinh Tinh và Linh Đang vậy mà lại không kiêng dè gì, ở trong phòng bàn luận người ta như vậy, phòng cách âm lại kém, rõ là...
Huống hồ, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt là người có thể đắc tội được sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc