Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 628

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ta nhớ tới ánh mắt khi hắn nhìn nàng, là ngạc nhiên đi, dù sao nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như nàng ta, không có nam nhân nào không kinh ngạc cả, nói không động tâm là không đúng.
Chỉ có một khả năng duy nhất là nữ nhân kia quấn lấy hắn.
Thẩm Tinh Tinh càng nghĩ càng tức giận, cũng không cảm thấy đói nữa, nàng ta oán giận nói: "Ta muốn đi ra ngoài đi dạo một chút."
Nói xong liền đứng dậy, một cước đá văng ghế ra, Linh Đang vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Phỉ Thúy yên lặng dựng ghế lên, tuy là từ nhỏ cũng dưỡng thành tính tình cao ngạo trước mặt người khác, nhưng so với hai người kia, nàng còn tốt hơn nhiều.
Tô Mạt và Lan Nhược ở trong phòng cũng nghe rõ, chỉ là không quan tâm nàng ta đi đâu, Tô mạt vẫn tập trung vẽ mê cung, trong đầu nàng vẫn còn nhiều thứ kỳ lạ, lấy ra đủ để cho đám người Lan Nhược chơi mấy ngày.
Nàng đang vẽ một cái mê cung vô cùng phức tạp, sau đó để cho Lan Nhược và Lan Như thử xem ai có thể đi nhanh nhất, có thể đào được nhiều bảo bối nhất.
Hai tỷ muội chơi đến quên cả thời gian, cũng khiến Lưu Vân và Lưu Hỏa tò mò tới xem.
Vài người ở trong phòng thì thầm cười nói, không khí vô cùng vui vẻ.
Hoàng Phủ Cẩn sau khi ngồi tĩnh tọa, cũng đi vào bên trong, nhìn bọn họ một cái, ngồi xuống cạnh Tô Mạt, giúp nàng bóc hạt dưa.
Tô mạt ngày thường vô cùng chú ý đến phối hợp dinh dưỡng đồ ăn, ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, còn bổ sung dinh dưỡng từ những đồ ăn khác, nhưng nàng không nói rõ, chỉ nói rằng mình thích ăn.
Bởi vì nàng thích, Hoàng Phủ Cẩn góp nhặt rất nhiều đồ tốt cho nàng, nàng lại không ăn nhiều lắm, nói cho oai là đồ tốt phải từ từ thưởng thức.
"Này, mọi người ở đây náo nhiệt thật đấy." Doãn Thiếu Đường trưng bộ mặt xinh như hoa đi tới, hắn cợt nhả chỉ ra bên ngoài, "Vị tiểu thư cao ngạo như khổng tước kia đi ra ngoài tản bộ, khiến cho người khác không dám lại gần, tại hạ không có chỗ trốn nên đành qua đây ké nhờ."
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn ta, "Xin lỗi, chúng tôi muốn đi nghỉ rồi."
Doãn Thiếu Đường gãi gãi đầu, cười hắc hắc, "Tôi nghe vị khổng tước tiểu thư kia và Ngụy bang chủ nói chuyện, sáng ngày mai là sẽ biết được thân phận của hai vị rồi. Vậy hiện giờ có thể cho tôi biết họ của hai người là gì không? Cũng để cho tôi có cái để xưng hô, nếu không sẽ không được tự nhiên."
Lưu Hỏa không vui nói: "Ta nói vị công tử này, thiếu gia chúng tôi đã nói là muốn đi nghỉ, ngoài ra sáng mai sẽ biết, ngươi cũng chịu khó chờ thêm đi, đi nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai nếu trời quang còn phải lên đường đó."
Chẳng lẽ là muốn ở lại đây sao?
Người này da mặt thật dày, thật sự khiến người khác không thể chịu nổi.
Doãn Thiếu Đường tỏ vẻ như mình bị thương, đáng thương nhìn Tô mạt, hắn cảm thấy nữ hài tử sẽ dễ mềm lòng.
Ai ngờ Tô Mạt không thèm nhìn hắn, ngáp một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Muội mệt rồi."
Nói xong hai tay vòng lên cổ hắn, cả người liền rơi vào cái ôm của hắn, hai mắt nhắm lại, bộ dạng muốn ngủ.
Hoàng Phủ Cẩn yêu thương nhìn nàng, ôm nàng lên, cũng không chào hỏi Doãn Thiếu Đường mà đi thẳng lên lầu.
Doãn Thiếu Đường mở to hai mắt nhìn, hắn cho tới giờ chưa từng gặp người nào lại tự nhiên không chút xấu hổ mà thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài như vậy, cho dù phu thê, ở trước mặt người ngoài cũng phải kiêng dè, huống chi là bọn họ còn chưa thành thân.
Hắn nắm lấy tóc mình, mặt có chút đỏ, dần dần lan tới cổ.
Lan Nhược nhìn hắn một cái, "Doãn công tử sao mặt lại đỏ như vậy."
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một tấm hình."
Lưu Hỏa trợn mắt nhìn hắn, "Bỉ ổi."
Doãn Thiếu Đường chỉnh lại cổ áo, "Uy, vị huynh đệ này, huynh cũng đừng gây sự với ta vậy chứ, ta chỉ nói là nghĩ đến một tấm hình, cũng không nói là hình gì, huynh phản ứng mạnh như vậy làm gì."
Lưu Hỏa giơ nắm đấm ra, "Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, khoát tay, "Trời cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu mai trời quanh mây thì mọi người có thể đi được rồi."
Thật ra khi trời mưa cũng không phải là không có người đi đường, chỉ là hiện giờ tình huống không giống vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn nhiều mây, mưa có ít hơn, có một số nông dân ở bên cạnh tới mượn công cụ, nhà của bọn họ bị mưa là thủng nóc, đổ tường.
Tô Mạt rời giường, nằm úp sấp bên cạnh cửa sổ nhìn trời, nghe thấy tiếng bên dưới, nàng liền gọi Lưu Hỏa ở dưới lầu, "Đi xem thử xem, giúp bọn họ sửa nhà,"
Dưới thời tiết này, với những người nông dân không có võ công nếu muốn sửa mái nhà, chỉ cần trượt chân một cái là sẽ lớn chuyện, đến lúc đó lại mất thêm cái chân rồi."
Tuy tình tình của Lưu Hỏa hay nóng vội, nhưng không lười biếng, tuy rằng trời vẫn còn mưa, Tô Mạt vừa phân phó hắn lập tức đi luôn.
Vừa đúng lúc gặp Ngụy An Lương đi từ bên ngoài vào, hắn mặc áo tơi, nhưng cả người vẫn bị ướt, hình như là cả đêm không ngủ, không biết là đi đâu.
Ngụy An Lương gặp Lưu Hỏa ở cửa, liếc nhìn một cái, Lưu Hỏa thấy trong mắt hắn hình như có âm mưu gì đó, nhưng nhìn lại lại không có cảm giác gì.
Ngụy An Lương chắp tay, "Có việc vội đi sao?"
Lưu Hỏa gật đầu, đi nhanh theo người dân ra ngoài.
Ngụy An Lương nói với bốn tùy tùng bên người: "Tìm người đi hỗ trợ đi."
Thuộc hạ của hắn vội vàng rời đi.
Lưu Hỏa định nói không cần, nhưng Ngụy An Lương đã nhanh chóng đi vào nội viện.
Hắn về đông sương phòng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lại dùng trâm ngọc quấn tóc lên, soi gương thấy đã ổn, mới hỏi thị nữ: "Gian phòng phía đông trên lầu đã dậy rồi sao?"
Người phụ trách tuần tra ban đêm của hắn cho biết rằng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt ở chung một phòng.
Thị nữ cung kính nói: "Đã dậy, Thẩm tiểu thư thì chưa dậy."
Ngụy An Lương suy nghĩ, khoát tay nói: "Mấy người các ngươi ở lầu một chờ Thẩm tiểu thư sai bảo, ta đi lên lầu một chuyến."
Thị nữ cho rằng hắn đi tìm Thẩm tiểu thư, liền vội vàng lui xuống.
Ngụy An Lương thu dọn xong, đi vào nhà giữa, Lưu Vân và Lan Như đang bày bát đũa, trên bàn bày sẵn điểm tâm sáng, mùi thơm của cháo bay vào chóp mũi.
Nhìn thấy hắn, Lưu Vân và Lan Như lên tiếng chào hỏi, thái độ của Ngụy An Lương cung kính nhưng không kiêu ngạo, không nịnh hót, chắp tay, "Xin hỏi là khi nào Tô tiểu thư và điện hạ xuống lầu vậy?"
Vốn hắn nghĩ rằng khi hắn gọi như vậy, bọn họ nhất định sẽ giật mình, ai ngờ bọn họ rất bình tĩnh, Lan Như cười nói: "Thiếu gia đã sớm rời giường luyện công, tiểu thư còn muốn ngẩn người thêm lúc nữa, nếu ngài muốn gặp bọn họ thì xin chờ thêm một lúc."
Ngụy An Lương cúi đầu nhìn bàn ăn, Lan Như nhìn theo ánh mắt của hắn, cười nói: "Ngụy bang chủ cũng đã đói bụng? Hay là cùng chúng tôi dùng bữa?"
Bọn họ cả ngày đều ở cùng Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, Ngụy An Lương vội vàng lui lại một bước, cúi đầu nói: "Tại hạ không dám."
Lan Như cười cười, không nói gì, chân mày Lưu Vân nhướn lên, nói với Lan Như: "Bảo Lan Nhược cô nương lên mời thiếu gia và tiểu thư xuống đi."
Lan Như lập tức chạy vào nội thất, rất nhanh Lan Nhược liền đi lên lầu.
Lan Nhược đi đến đầu cầu thang, đúng lúc Linh Đang đi xuống, nàng ta trừng mắt nhìn Lan Nhược quát, "Sao còn không đưa bữa sáng lên cho tiểu thư nhà chúng ta?"
Lan Nhược không để ý tới nàng ta, Linh Đang liền ngăn nàng lại, "Này, đang hỏi ngươi đấy."
Người này thật không có mắt nhìn, nếu muốn nịnh bợ Ngụy bang chủ, chẳng lẽ không biết rằng nên hầu hạ tiểu thư cho tốt trước sao?
Thấy nàng ta muốn cố tình gây sự, sắc mặt Lan Nhược trầm xuống, thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn bữa sáng, tự đi mà tìm tiểu thư của chúng ta chỉ có một người mà thôi."
Thẩm Tinh Tinh là gì chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc