Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 627

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhưng phải cưới nàng, ngược lại cũng không tệ, chỉ là...nhìn Hoàng Phủ Cẩn trông thì lạnh nhạt nhưng thật ra rất âm trầm, hắn cũng không dám có suy nghĩ không an phận.
Sau đó hắn liền nghĩ cách giải tỏa không khí xấu hổ, quay đầu nhìn cơn mưa ngoài trời, giận dữ nói: "Cơn mưa này đến lúc nào mới tạnh chứ?"
"Khi nào tạnh thì có liên quan gì tới ngươi?" Linh Đang từ trên lầu đi xuống, lạnh lùng châm chọc nói: "Suy nghĩ nhiều không sợ già sao."
Tô Mạt liếc nhìn nàng ta một cái, nha đầu này tỉnh lại rất nhanh, tố chất cơ thể không tồi.
Thấy Tô Mạt nhìn mình, Linh Đang có chút tức giận, nhưng không dám thể hiện ra, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, ngài ở đây thoải mái thật đấy."
Vậy mà lại ngồi đây nói chuyện cùng với kẻ địch của tiểu thư, lại còn ăn điểm tâm nữa sao?
Chẳng lẽ không biết rằng tiểu thư đang đói sao?
Ngụy An Lương nhìn nàng ta một cái, "Đã sắp xếp chu đáo cho Thẩm tiểu thư rồi sao? Có thể ở được không?"
Linh Đang thở dài, dáng vẻ giống như không còn cách nào khác, "Có thể thế nào chứ? Xuất môn ở ngoài, trời lại không tốt, lại không có lão gia thương tiếc, còn không phải là nhận bao nhiêu ủy khuất sao? Đừng nói là tiểu thư nhà chúng ta, ngay cả nha hoàn như ta đây còn chưa từng phải chịu như vậy. Ngụy bang chủ cũng quen biết tiểu thư đã lâu, chẳng lẽ còn không hiểu rõ sao, tại sao còn hỏi như vậy?"
Trước mặt người ngoài mà nàng ta không cho Ngụy An Lương chút mặt mũi nào, Doãn Thiếu Đường không khỏi tò mò nhìn nàng ta, lại nhìn sang Ngụy An Lương, kinh ngạc nói: "Danh hiệu bang chủ Tào bang cũng thuộc hàng đầu trên giang hồ, dù ngay cả Thiên Hoàng lão tử, Thẩm lão gia cũng phải nhường cho vài phần mặt mũi, ngược lại vị cô nương này mặt mũi còn lớn nhiều mà."
Ngụy An Lương cũng không nổi giận, càng không lộ ra thái độ gì, dù sao thuộc hạ của hắn đều ở bên ngoài, uy nghiêm của hắn là đối phó với những người cần thiết.
Còn đối phó với người ngoài, ngày thường kiêu ngạo quá cũng không dùng được.
Hắn thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư từ nhỏ đã được chiều chuộng, giống như hoa lan trong nhà ấm, tất nhiên không chịu nổi gió thổi mưa rơi, chúng ta đương nhiên là phải bảo vệ rồi."
Doãn Thiếu Đường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói với Hoàng Phủ Cẩn, "Vị cô nương thông minh xinh đẹp này lại càng cần được bảo vệ."
Nghe hắn nói vậy, hiển nhiên là đặt Tô Mạt lên trên đầu của Thẩm Tinh Tinh, Linh Đang lập tức không vừa ý, hừ một tiếng, "Các ngươi đang ăn điểm tâm sao? Có chút hương vị, nếu còn thì mang một phần cho tiểu thư chúng ta dùng tạm."
Nói xong nàng ta xoay người đinh đi lên lầu.
Giống như ném lại một câu thì Ngụy An Lương lập tức sẽ làm như vậy, không chút đề ý tới người ngoài.
Doãn Thiếu Đường hô to: "Cô nương, xin lỗi, điểm tâm này có thể nói là mỹ vị nhân gian, đáng tiếc không phải là do Ngụy bang chủ làm, mà là do tùy tùng của vị cô nương kia làm."
Doãn Thiếu Đường nhìn về phía Tô Mạt, cười nói: "Khẳng định là vô cùng quý giá đúng không, ai, ngẫm lại vừa rồi tại hạ vừa được ăn một đóa hoa sơn trà, hoa kia thật sự rất quý, đừng nói là vạn kim, không chừng hàng vạn kim cũng không mua được, sớm biết vậy đã giữ lại rồi."
Lập tức khiến cho Linh Đang xuống không được, lên cũng không xong, tức giận nhìn Ngụy An Lương.
Tuy rằng Ngụy An Lương xưng bá trên nước, nhưng khi hắn đối mặt với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, lại thật bất lực, bởi vì đây là chuyện không phải dùng tiền tài cùng vũ lực có thể giải quyết được.
Hắn đứng dậy đi ra cửa sai người bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn ngon và điểm tâm cho Thẩm tiểu thư, Linh Đang lúc này mới đi lên lầu được.
Tô Mạt ăn điểm tâm xong cũng không lên lầu, đơn giản nghỉ ngơi ở gian phòng phía đông cùng với Lan Nhược và Lan Như.
Ở giữa gian phòng được treo mành ngăn cách thành hai gian, tỷ muội Lan Nhược ở bên trong, huynh đệ Lưu Vân ở bên ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi vận công tĩnh tọa, Lưu Vân và Lưu Hỏa đứng canh cửa cho hắn.
Không lâu sau, vài thị nữ bưng đồ ăn tới, đứng ở dưới thông báo một câu.
Phỉ Thúy nhoài người ra, bảo các nàng bưng lên.
Linh Đang lại nói: "Tiểu thư nói, ở trên này quá ngột ngạt, muốn đi xuống hít thở không khí. Thật sự là một nơi tồi tàn, không cả bằng chỗ cho mèo cho chó nhà chúng ta ở."
Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ xuống, từ trên lầu đi xuống bộ dáng giống như tiên nữ giáng trần.
Nàng đi một bước lại ngừng, tận lực bảo trì tư thái tao nhã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gian phòng phía đông, nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt có ở đó không.
Nàng ta cố ý mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, đó là bộ khổng tước vũ y, lông chim tự phát sáng, dùng vàng ròng thêu bên ngoài, nhưng vẫn khiêm tốn không phô trương, làn váy rung động theo bước chân, kim quang lấp lánh, vô cùng quý giá.
Đáng tiếc ở lầu một ngoài mấy thị nữ thì không có ai khác, bọn họ nhìn bộ quần áo quý giá của nàng ta, hai mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng ta vô cùng mất mác, dậm chân bước xuống, Phỉ Thúy vội vàng cầm khăn cẩn thận lau bàn và ghế.
Sau đó lại lót thêm một cái đệm hương nữa, Thẩm Tinh Tinh mới ngồi xuống.
Mấy thị nữ thay phiên bê thức ăn lên, bốn món mặn bốn món chay, còn có bốn món rau trộn, bốn món điểm tâm.
Ở chỗ như thế này có thể dùng ít thời gian như vậy mà nấu nhiều món như vậy, quả thật là không dễ dàng gì.
Thẩm Tinh Tinh lại nhíu mày, hừ một tiếng, oán giận nói: "Đây là đồ ăn gì vậy, sao lại khó ăn thế này."
Phỉ Thúy vội vàng nếm thử một ít, nói: "Tiểu thư, tuy không thể so với ở nhà, nhưng cũng là đồ tươi mới, người đã mệt mỏi cả ngày, cố dùng một ít, sau đó đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Sắc trời đã nhá nhem tối, đèn cũng đã được đốt lên, nhưng ngoài trời vẫn không có dấu hiệu tạnh mưa.
May mà đê ở đây được tu sửa tốt, nước lũ có thể thuận lợi chảy về biển, nếu không cả vùng này chỉ sợ đều ngập trong nước rồi.
Phỉ Thúy nhìn trời mà thở dài.
Linh Đang cũng nếm thử một miếng, lập tức liền nhổ ra, "Đây là thứ gì vậy, người có thể ăn được sao? Lại có thể để tiểu thư nhà chúng ta ăn sao."
Nói xong lại gắp thêm một miếng gà xé trộn với măng, sau đó lại nếm thử một miếng nấm tuyết đường phèn, nếm thử một miếng, lại nhổ ra, "Tiểu thư, những thứ này không phải là cho người ăn, quá khó ăn mà. Nhìn nấm tuyết này, đâu thể so với nấm tuyết chúng ta thường ăn chứ."
Phỉ Thúy cười nói thêm, "Tiểu thư, nấm tuyết này cũng không quá khó ăn. Hiện giờ bên ngoài giá của nấm tuyết có thể so với hoàng kim. Trên đường Ngụy bang chủ có thể mua được..."
"Ngậm miệng, Ngụy An Lương cho ngươi cái gì vậy? Sao ngươi cứ nói thay hắn ta vậy?" Thẩm Tinh Tinh đập đũa xuống bàn, sắc mặt không vui nhìn Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy vội vàng cúi đầu nói không dám.
Linh Đang cười nói: "Phỉ Thúy tỷ tỷ, không phải là Ngụy bang chủ phái người giúp tỷ chạy việc thôi sao? Mưa lớn như vậy, cũng không dễ dàng mà."
Phỉ Thúy vội vàng nói không dám, là Ngụy bang chủ có lòng tốt phái thuộc hạ là Lưu Đại và Trịnh Tiểu Nữ đi thay.
Thẩm Tinh Tinh khoát tay, "Thôi thôi, cũng không có gì là giỏi giang cả."
Nàng nhìn về phía đông phòng, bởi vì không thấy Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi lên lầu, lại không thấy bọn họ xuất hiện ở đây nên nàng ta có chút sốt ruột.
Hiện giờ trong đầu nàng ta chỉ toàn là hình ảnh của Hoàng Phủ Cẩn, cảm thấy hắn có chút thần bí, có một sức hấp dẫn không thể nói ra, khiến cho nàng không tự chủ được, không có cách nào thoát ra được.
Nàng ta cảm thấy có phải là bản thân nghĩ nhiều quá rồi hay không, có thể là do mình không nhìn rõ hắn ta? Biết đâu nhìn kỹ lại thì sẽ không còn bị cuốn hút như vậy nữa?
Vì thế nàng ta vô cùng muốn hắn nhanh chóng chạy ra đây, trong lòng càng thêm vội vàng, nhưng hắn cứ không xuất hiện như mong muốn của nàng ta.
Hắn rõ ràng là cũng thích nàng ta đi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc