Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 625

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Phỉ Thúy biến sắc, "Tiểu thư như vậy không tốt đâu."
"Ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư, bảo ngươi đi thì cứ đi đi." Thẩm Tinh Tinh tát nàng một cái."
Phỉ Thúy đành phải gật đầu, "Em đi."
Bên ngoài trời vẫn đang mua, tuy không phải rất lớn, nhưng đường lầy lội rất khó đi, muốn tới Tô Châu cũng không dễ dàng.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không dừng thuyền vào nghỉ tạm.
Nhưng chủ tử không thông cảm, nha hoàn có thể nói được gì? Nếu không làm thì sẽ là không trung thành rồi.
Phỉ Thúy cắn răng đi xuống, vừa ra ngoài liền bị Ngụy An Lương ngăn lại, "Phỉ Thúy cô nương muốn đi ra ngoài?"
Phỉ Thúy gật đầu, "Tiểu thư có chuyện sai bảo cần phải đi."
Nhìn trời vẫn đang mưa như trước, Ngụy An Lương nói: "Vẫn là không nên đi, có chuyện gì thì sai bọn Lưu Đại đi."
Hắn vẫy tay gọi mấy tên sai vặt tới, "Các ngươi nghe theo sự phân phó của Phỉ Thúy cô nương."
Lưu Đại tuy đã sứt đầu mẻ trán, hiện giờ vẫn còn ở hậu viện vì chỗ ngủ mà cãi nhau.
Không dám tới đông sương phòng, bang chủ ở đó, hậu viện cũng không quản.
Lưu Đại cúi gằm mặt, vừa rồi thiếu chút nữa bị ném ૮ɦếƭ rồi.
Phỉ Thúy cười cười, vội nói: "Ngụy bang chủ, không cần phiền toái như vậy, để nô tỳ đi là được rồi."
Lúc này Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn từ phía tây phòng đi tới, nhìn bọn họ một cái, Tô Mạt cười cười: "Phỉ Thúy cô nương, trời mưa to như vậy, nếu là tiểu thư nhà cô sai bảo đi tìm người tới giúp, vậy thì cô cứ đi từ từ, chúng ta cũng không chạy mất, hơn nữa trời quanh hơn cũng sẽ xuôi nam, nói không chừng còn cùng một đường với các ngươi đó."
Nàng cố ý nói to lên để Thẩm Tinh Tinh ở trên lầu nghe tiếng, mà Thẩm Tinh Tinh cũng không phụ kỳ vọng của nàng, cười lạnh nói: "Ai biết được ngươi có phải đang dùng kế hoãn binh hay không? Ngoài miệng thì nói như vậy, quay đầu lại chạy mất không thấy bóng dáng."
Nếu không sao đến bây giờ vẫn không chịu nói cho nàng biết bọn họ tên gì? Họ gì?
Vô cùng rõ ràng là muốn tìm cơ hội đào tẩu. Nhất định là sợ nàng, nàng nhất định không cho họ cơ hội.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, cây ngọc lan bị mưa cọ rửa thành một màu xanh biếc, mà Thẩm Tinh Tinh so với những bông hoa lấp ló sau lá xanh còn đáng xem hơn nhiều, dù là cái tính cách kia gần như khiến người khác chịu không nổi.
Thấy Tô Mạt không nói gì, Thẩm Tinh Tinh hừ nói: "Này, ngươi có dám hứa không, hứa không trốn đi, nếu nói không đúng thì là nói dối."
Tô Mạt nhịn không được nở nụ cười, vị Thẩm tiểu thư này tuy điêu ngoa, nhưng cũng rất đơn thuần.
Thẩm Tinh Tinh thấy nàng vẫn không chịu hứa hẹn, liền càng thêm tức giận, nữ nhân này cấu kết làm bậy cùng với nam nhân, kết quả lại là người không có gan cũng không có khí thế, một lời hứa cũng không dám nói.
Ghê tởm hơn là tên Ngụy An Lương kia, khắp nơi đều thể hiện bộ dạng vô cùng ngưỡng mộ mình, nhưng mà gặp nữ nhân này, lại tỏ vẻ vô cùng lịch sự, một chút khí thế của bang chủ cũng không có, chẳng lẽ cũng nhìn trúng nàng ta rồi.
Tô Mạt tất nhiên không để ý tới nàng ta, nàng gật đầu chào Ngụy An Lương một cái, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn định vào trong phòng ngồi nghỉ.
Lan Như đã pha trà ngon chờ nàng, hơn nữa còn làm điểm tâm tinh xảo, mùi hoa sơn trà phảng phất quanh chén sứ, khiến cho đồ sứ trắng tinh kia giống như có linh khí.
Tô Mạt "oa" lên một tiếng, vội vàng muốn kéo Hoàng Phủ Cẩn qua.
Ngụy An Lương lại chắp tay, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Vị huynh đài này nhìn không giống người thường."
Hoàng Phủ Cẩn cũng đáp lại: "Ngụy bang chủ cũng không phải là người thường."
Nói xong liền muốn đi vào trong phòng, Ngụy An Lương vừa cười vừa nói: "Chính là hai vị vừa liếc mắt đã biết thân phận của tại hạ, mà tại hạ không tài nào đáon được lai lịch của hai vị."
Hoàng Phủ Cẩn buông tay để Tô Mạt đi ăn điểm tâm trước, hắn lại đứng lại nói chuyện cùng Ngụy An Lương, "Ngụy bang chủ dùng đến nhiều thế lực như vậy, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức."
Trong lòng Ngụy An Lương giật mình, bản thân phái ra nhiều người thăm dò lai lịch của bọn họ, tuy đã mấy ngày nhưng vẫn không có tin tức chính xác, sau đó đến phía bắc, bồ câu đưa thư nói hai ngày tới sẽ có tin tức chắc chắn.
Hắn còn suy nghĩ cần phải nhanh, nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, khi thấy hai người ung dung gọi tên họ của hắn, chắc hai người cùng phải chấn động đi.
Ai ngờ, vậy mà lại bị nhìn thấu, Ngụy An Lương nhất thời có cảm giác nói không nên lời.
Giống như những thứ từ trước tới nay luôn nằm trong tay mình, lại từ từ nhìn nó biến mất, ít nhất là đối với đám người này, hắn không làm gì được, dù làm thăm dò cũng phải mất nhiều công sức.
Hắn nhất thời nghẹn lời, nhưng mà đã trải qua nhiều năm sóng gió nên thái độ của hắn nhanh chóng ổn định lại, nháy mắt khôi phục lại như lúc ban đầu, cười cười, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Tại hạ đã chuẩn bị một bàn ăn, mấy ly rượu nhạt, huynh đài cùng uống vài chén chứ."
Tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn có thể uống, nhưng mà hắn tình nguyện uống một mình, lập tức từ chối lời mời, "Thật xin lỗi, tại hạ không uống được rượu, mời Ngụy bang chủ cứ tự nhiên dùng."
Vốn là nàng muốn ăn ngon, bản thân cũng đã học không ít, trù nghệ của Kim Kết và Thủy Muội càng không cần phải nói tới, lần này xuôi nam, hai nàng ấy không thể theo cùng, nàng muốn học một chút để có thể đối phó trên đường.
Kết quả Lan Như lại khiến cho nàng bất ngờ, ở vườn hoa vài năm ngoài việc giám sát tỷ đệ Phương gia, còn học được không ít bản lĩnh.
Pha trà là do nàng dạy, điểm tâm là cho nàng chỉ dẫn, nhưng trù nghệ là do thiên phú của bản thân nàng ấy, bắt chước người khác rồi tự mình làm ra.
Đối với Tô Mạt mà nói đó là một kinh hỉ lớn.
Nàng quay đầu nhìn Ngụy An Lương ngoài cười, hắn vẫn chưa đi, ngược lại đứng ở dó nhìn vào trong, nở nụ cười ôn hòa, dù sao cũng là nam nhân anh tuấn, trên người là y phục thượng đẳng, trong ngày hè nóng bức, cũng giống như một cơn gió mát.
Ngụy An Lương thấy nàng nhìn qua, liền cười cười, bước vào, chắp tay nói: "Tại hạ cũng muốn tìm hiểu cái mới, không biết có được hay không."
Hoàng Phủ Cẩn vốn định từ chối, Tô Mạt lại cười nói: "Mời vào."
Kết quả vừa dứt lời, bên ngoài có một người chạy vào, mang theo một cơn mưa bụi, "Ai nha, điểm tâm gì mà thơm vậy, đi khắp đông tây nam bắc, mùi vị này thật sự không giống bình thường."
Chỉ thấy Doãn Thiếu Đường vẫn một thân áo trắng như cũ, giống như một đám mây trắng bay vào, Lan Như cười rộ lên một cái, thuận tay lấy thêm một bộ bát đũa.
Trên bàn đã có ba người, Doãn Thiếu Đường thấy vẫn còn một vị trí, mà hai nam hai nữ bên cạnh hầu hạ, tất nhiên là tôi tớ rồi.
Hắn cũng không khách khí, bước qua định ngồi xuống đó, Lưu Hỏa hừ một tiếng, chân đá một cước, đá văng ghế dựa ra, Doãn Thiếu Đường xiêu vẹo ngã về sau, "Ai nha nha, cứu mạng."
Lan Như định kéo hắn lên, Lan Nhược lại lườm nàng một cái, lúc này Doãn Thiếu Đường đã nâng một chân bám được vào chân ghế của Ngụy An Lương, sau đó đứng lên, hắn vỗ иgự¢, làm ra bộ dạng như Tây Thị bị bệnh, "Hù ૮ɦếƭ, hù ૮ɦếƭ người, mấy vị huynh đài này không nên trêu đùa như vậy."
Nói xong hắn cẩn thận kéo ghế lại, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng không dám ngồi thật, từ từ ngồi xuống, sau đó mới quay sang nở nụ cười với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc