Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 624

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nếu có những người đó ở Duy Dương sẽ không bị động như vậy, còn phả nhờ Ngụy An Lương hỗ trợ.
Mà nếu lần này mang theo Lý Thanh cũng không chật vật như vậy, khắp nơi đều bị hại.
Tiểu thư từ bé được nuông chiều, đây chịu nổi khuất nhục cùng khó khăn như vậy.
Cái Ngụy An Lương kia nói thì dễ nghe, lúc gặp phải vấn đề, liền căn bản không nghe lời nàng.
Hai nha hoàn kia đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Trở về nếu lão gia biết được, nhất định sẽ xử phạt các nàng.
Phỉ Thúy vội vàng đỡ Thẩm Tinh Tinh, Linh Đang rút cây ngân tiên ra, giống như rắn độc đánh về phía cổ của Tô Mạt.
Linh Đang đi theo cao thủ học võ, tất nhiên có lực hơn Thẩm Tinh Tinh, roi kia được chế tác quý giá nhìn như không dùng được, nhưng thực tế rất kì diệu.
Nàng ta ra tay độc ác, nếu cổ Tô Mạt bị cuốn lấy, nàng ta đột nhiên dùng lực, chẳng những khiến cho người ta không thể hít thở, còn bị ngân tiên đâm vào ***, cứ như vậy mà khống chế.
Nếu Tô Mạt định động đậy, nàng ta đột nhiên thả ra, tuyệt đối là *** bong ra, kéo đứt động mạch cổ, chắc chắn là ૮ɦếƭ, mà còn ૮ɦếƭ rất thê thảm.
Tô Mạt thấy nàng ta tuổi còn nhỏ, một tiểu thư khuê các, một nha hoàn lại ra tay độc ác như vạy, không khỏi nổi giận, hai tay thủ thế đánh thẳng về phía mi tâm của Linh Đang.
Tuy rằng Linh Đang ra tay mau lẹ tàn nhẫn, nhưng so với Tô Mạt tất nhiên còn kém một đẳng cấp, nàng ta chỉ cảm thấy amwts hoa lên, roi rơi xuống lại không thấy bóng dáng của Tô Mạt, lại nghe thấy Phỉ Thúy hét lên một tiếng kinh hãi, "Xin hãy nương tay!", rồi nàng ta cảm thấy mi tâm đau đớn, trước mắt tối sầm lại, cứ như vậy ngã trên đất.
Khóe miệng Tô Mạt khẽ cười, tạo thành một đường cong mờ, sắc mặt lạnh lùng nói: "Chỉ là một chút giáo huấn."
Nếu vừa rồi nàng dùng nội lực cao hơn một chút, tuyệt đối Linh Đang kia chỉ còn là một khối thi thể.
Phỉ Thúy vội vàng nói cảm ơn, Thẩm Tinh Tinh tức giận tái hết cả mặt, hai mắt đỏ bừng, gào lên nói :"Có giỏi thì ngươi hãy xưng tên đi, đừng chạt!"
Tô Mạt thản nhiên nói: "Muốn tìm giúp đỡ sao?"
Thẩm Tinh Tinh bị nàng vạch trần mưu đồ, cũng không che giấu, hừ nói: "Thế nào, ngươi sợ sao? Ngươi thấy ta bên người không có người giúp đỡ, tự cho là chiếm thế thượng phong sao, chẳng lẽ ngươi không dám tiếp chiêu sao?"
Tô Mạt lắc đầu, vậy mà lại cười rộ lên, "Vừa rồi thấy ngươi ra tay tàn nhẫn như thế, ta còn tưởng rằng ngươi dẫn theo nhiều người làm chỗ dựa lắm cơ."
Nếu không làm sao dám ra tay toàn sát chiêu không lưu lại đường sống như vậy?
"Hừ, ngươi đừng chạy, chờ đó!" Thẩm Tinh Tinh bỏ tay Phỉ Thúy ra, bảo nàng đỡ Linh Đang về.
Tô Mạt cười cười, vươn người nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy xuống sân, sau đó đi về phía tây.
Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Sao không ngã ૮ɦếƭ ngươi, ngươi muốn đùa giỡn sao? Tưởng người khác không có khinh công sao?"
Chính mình cũng có thể nhảy xuống một cách phiêu đãng như vậy, có gì đặc biệt chứ?
Nhớ ngày đó học võ công chính mình cùng vì cái cảm giác phiêu phiêu như tiên này, cho nên quá chú trọng hình tượng, rất nhiều chiêu thức tàn độc không học, nếu không sao có thể để nàng ta kiêu ngạo?
"Này, ngươi tên là gì?" Nàng ta đi về phía cửa sổ lớn tiếng hỏi.
Giọng nói của Tô Mạt nhẹ nhàng bay qua, "Gặp nhau cần gì phải quen biết." Tiếp đó là tiếng cười như chuông bạc, khiến Thẩm Tinh Tinh tức đến đau cả người.
Nàng ta xoay người định xuống lầu, ngay tại đầu cầu thì va phải người khác.
Người nọ như có như không đỡ nàng, liền tránh sang một bên.
Thì ra là nam tử tuấn tú vừa này, sắc mặt như ngọc, tuấn mỹ tao nhã không nói lên lời.
Lòng nàng nhất thời không khống chế được mà nhảy dựng lên, mỹ nam tử nàng đã gặp nhiều, nhưng nam tử này khí chất nam nhân, lại không mất đi vẻ văn tú, cũng không có cảm giác thô lỗ.
Nàng ta ngây người nhìn hắn, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn có chút lúng túng, hơi gật đầu, hắn đi về gian phòng phía đông.
Nàng ta vội vàng tìm lại giọng nói của mình, "Nàng ta nhảy xuống rồi."
Bước chân Hoàng Phủ Cẩn dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn nàng ta, vừa rồi các nàng đánh nhau ở trong phòng hắn biết, nhưng chỉ cần Mạt nhi không có tín hiệu gì thì hắn sẽ không đến.
Dù sao nữ hài tử đánh nhau, chỉ cần Mạt Nhi không bị thiệt thòi, hắn sẽ không quản.
Thẩm Tinh Tinh mỉm cười, khóe miệng hiện lên nụ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất, "Đúng vậy, ta nói chuyện với ngươi đó, ngươi tìm dã nha đầu kia, nàng ta hung hăng như vậy, sao ngươi lại quen biết nàng ta? Còn có ban ngày ban mặt, các ngươi cô nam quả nữ, sao có thể ở chung một buồng?"
Hoàng Phủ Cần hơi nhíu mày, nữ nhân này sao dài dòng thế? Quản đúng là nhiều chuyện.
Nữ nhân khác thế nào, hắn còn không biết nữ nhân lại lắm chuyện như vậy.
Năm đó Tống Hoa Dung khiến hắn phải đau đầu một phen, điêu ngoa tùy hứng, lại tự cho rằng mình là là người tốt.
Chỉ là lúc đó còn khỏ, hắn không thèm để ý, mà Tống Dung Hoa cũng không có gì hơn người, cũng nhanh chóng bị Tô Mạt xử lý, quay về nhà bà ngoại rồi.
Mà lời nói của Thẩm tiểu thư này rất lớn mất, vẻ mặt tùy tiện, ngược lại khiến cho hắn có phần không thích.
Hắn thản nhiên nói: "Cảm ơn." Nói xong liền định đi xuống lầu.
Thẩm Tinh Tinh vội vàng ngăn hắn lại, cười nói: "Huynh còn chưa trả lời ta mà."
Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: "Nàng ấy là thê tử của ta."
Nói xong, không chờ nàng ta trả lời, xoay người nhảy lên, cũng nhảy xuống qua cửa sổ.
Thẩm Tinh Tinh tức giận dậm chân vài cái, sao người ở đây đều thích nhảy cửa sổ vậy?
Nhìn đẹp sao?
Từ từ, hắn ta nói cái gì? Nàng nhìn Phỉ Thúy, "Thê tử của huynh ấy?"
Phỉ Thúy gật đầu, "Đúng là công tử đó nói vậy."
Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Thê tử gì chứ? Ta không cho phép, nàng ta đâu có xứng với huynh ấy? Nàng ta vừa đanh đá, dáng vẻ lại nhà quê, lại không đứng đắn, đâu xứng được với huynh ấy?"
Phỉ Thúy không nói gì, bởi vì nàng cảm thấy vị cô nương kia và vị công tử ấy giống như một đôi do trời đất tạo thành vậy.
Chỉ là bọn họ quá thần bí, đã gặp mặt vài lần nhưng vẫn không biết tên gọi là gì.
Ít nhất không biết tên của vị tiểu thư và thiếu gia kia.
Nàng chỉ biết một người tùy tùng tên là Lưu Vân, tuy là tôi tớ, nhưng cũng là mỹ nam tử khó gặp được.
Thẩm Tinh Tinh quay sang lườm nàng một cái, "Lý Thanh thật đúng là một tên ngu dốt, không tra được thân phận của họ. Ngụy An Lương cũng không tra ra được sao?"
Việc này cũng không thể trách bọn hắn, thật sự là do Tô Mạt ẩn giấu quá tốt.
Dù nàng và Hoàng Phủ Cẩn đều là người có danh tiếng trong thiên hạ, nhưng tính tình quá khiêm tốn, có danh tiếng nhưng không có nghĩa là chấn động của thiên hạ, thấy tên như thấy người.
Phỉ Thúy vội vàng xin lỗi, "Có thể lai lịch của bọn họ rất lớn, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút, tránh để bản thân chịu thiệt, như vậy sẽ không tốt."
Có người như vậy làm tùy tùng, nhất định chủ nhân không phải là nhân vật đơn giả, Phỉ Thúy cảm thấy tuyệt đối không thể xem thường Tô Mạt.
Thẩm Tinh Tinh lại có suy nghĩ viển vông nói: "Bọn họ có thể là công chúa hoàng tử ngoại bang không? Vậy mà lại chạy đến Đại Chu chúng ta, nhất định là có kế hoạch bí mật gì đó."
Nàng ta hừ một tiếng, trong lòng lập tức có kế hoách, nàng vẫy vẫy tay, bảo Phỉ Thúy đến gần, nói nhỏ vào tai nàng sai bảo một số việc
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc