Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 623

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Linh Đang bị đau cũng không dám kêu lên.
Thẩm Tinh Tinh ra sức cắn môi, thấy hắn hình như đi về phía mình, khí tức mạnh mẽ tao nhã của nam tử kia như vây quang mình.
Nàng đã gặp qua nhiều người, nhưng chưa từng có nam tử nào tuấn dật như vậy, tam ca cũng là mỹ nam tử, nhưng nam nhân này không thể dùng từ đẹp để hình dung, phải dùng...Giống như không có từ ngữ nào thích hợp để hình dung, chỉ có thể nói khiến cho một nữ tử từ trước đến nay chưa từng đặt nam nhân vào mắt, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên liền cảm thấy cảm thấy tốt đẹp.
Tốt đẹp khiến cho nàng cảm thấy không chân thực, chính mình có còn đứng ở nhân gian hay không.
Nàng cảm thấy hắn đi đến trước mặt, bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, khí tức quanh người dao động, hắn giống như vươn cánh tay ôm nàng vào lòng che chở.
Hắn thậm chí còn cúi đầu dùng giọng nói ôn nhu mà gợi cảm nói: "Tinh Tinh, ta cuối cùng cũng đợi được nàng, nàng là nử tử mà ta nhớ thương."
Cả người nàng như nóng lên, trong lòng đột nhiên nhói lên một cái, có chút đau, nhưng rất nhanh, nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn hai mắt thâm tình của hắn, lại phát hiện Linh Đang đang lo lắng nhìn nàng, mà nam nhân kia đã sớm không thấy đâu.
Thẩm Tinh Tinh liền hoảng hốt, giống như bị cái gì bẻ gãy, nàng nghi ngờ mà nói: "Người nọ đâu rồi?"
Linh Đang kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ai cơ?"
Thẩm Tinh Tinh gấp đến độ mặt càng đỏ hơn, "Cái kia...là, là người...Ai nha, sao ngươi ngốc như vậy."
Linh Đang lập tức hiểu ý, vội hỏi: "Vị công tử vừa rồi sao? Hắn đi xuống lầu rồi."
Thẩm Tinh Tinh nhìn về căn phòng phía đông, vừa nhìn liền nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô Mạt đang dựa bên bàn trà ăn hoa quả, tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng cảm giác không phải là nữ nhân đứng đắn.
Nàng ta cắn răng hừ môt tiếng, nghiến răng nói: "Đồi phong bại tục."
Cô nam quả nữ, vậy mà lại ở chung một phòng, thật sự là không có giáo dục.
Nàng liền nổi giận, tinh thần trọng nghĩa phát tác, bước nhanh đi đến trước cửa phòng Tô Mạt kêu lên: "Uy, người là nữ tử nhà nào? Chẳng lẽ không biết phải tránh hiềm nghi sao?"
Tô Mạt ăn nho suýt bị nghẹn, nàng đứng dậy nghi hoặc nhìn Thẩm Tinh Tinh, quả là một mỹ nhân, nổi giận cũng vẫn xinh đẹp, mà nàng rất có cảm tình với những thứ xinh đẹp.
"Ý của Thẩm tiểu thư là muốn để ta nhường phòng cho tặng cho Ngụy bang chủ?"
Nàng còn tưởng rằng Thẩm tiểu thư chướng mắt Ngụy An Lương, chẳng lẽ chỉ làm bộ làm tịch thôi sao?
Thật ra muốn cùng Ngụy An Lương làm cái gì đó sao?
Thẩm Tinh Tinh giận đến mức tái hết mặt mày, hai vai run rẩy, Linh Đang vội nói: "Này, ngươi là đồ nha đầu nhà quê, dám nói chuyện với tiểu thư nhà chúng ta như vậy. Nói chính ngươi đó, ban ngày ban mặt cùng nam nhân ở trong phòng làm chuyện gì, quả thật là xấu mặt nữ nhân chúng ta. Nhìn bộ dạng của ngươi còn tưởng rằng là tiểu thư khuê các, quả thật là..."
Câu tiếp theo nàng ta chưa kịp nói, Tô Mạt cũng biết là được, lạnh lùng cười, thản nhiên nói: "Ta là tiểu thư khuê các, hay không phải tiểu thư khuê các, và về phần nam nhân nào đó, xấu hổ, lưỡng tình tương nguyện, không liên quan tới các ngươi."
Thẩm Tinh Tinh châm chọc nói: "Thật là trâng tráo, còn nói là lưỡng tình tương nguyện, người ta thích ngươi sao? Hay là ngươi mặt dày mày dạn bám theo người ta."
Tô Mạt mặc kệ nàng ta, "Thẩm tiểu thư gấp cái gì?"
Sắc mặt Thẩm Tinh Tinh đỏ bừng, "Ta, ta gấp cái gì, ta là cảm thấy thẹn thay ngươi, một nữ hài tử không biết giữ mình trong sạch."
Phen này lại là diễn thuyết thanh cao lạnh lùng rồi hả?
Thật là lãnh diễm, Tô Mạt nhướn mày, đáng tiếc nàng không phải là bé ngoan, không thể dạy.
"Các vị đừng tự cho mình là đúng, nếu không phải là đi cùng Ngụy bang chủ, đừng nói là ở lại, ngay cả bước qua cửa cũng không có cơ hội đâu." Nàng hừ một tiếng, tiếp tục thản thơi ăn hoa quả.
Tôn nghiêm của bản thân bị miệt thị, lòng tự trọng của Thẩm Tinh Tinh bị đả kíc*** nề, thở phì phì vọt vào trong phòng của Tô Mạt, đưa tay chỉ vào nàng, thần sắc nghiêm nghị nói: "Ngươi lặp lại một lần nữa!"
Tô Mạt thay đổi tư thế, "Thẩm tiểu thư, ngươi không biết tất cả mọi người đều có tay sao?
Một Ng'n t chỉ người khác, các ngón còn lại tự chỉ mình mà.
Hiển nhiên Thẩm đại tiểu thư bị là hư không có cái khái niệm kia.
Thẩm Tinh Tinh còn muốn dùng đạo đức để trách cứ Tô Mạt, Tô Mạt không ngờ được nàng ta lại ồn ào như vậy, thật sự là phí cho gương mặt xinh đẹp kia.
Vừa rồi ở trong kiệu còn có chút khí chất, ai ngờ bùn loãng không xây được tường.
Thấy Thẩm Tinh Tinh không có ý định ngậm miệng lại, Tô Mạt giơ tay lên, một quả nho lập tức bay vào miệng nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh lập tức yết hầu bị mặc nghẹn, nuốt nguyên cả quả nho kia xuống, khiến cho nàng ta chảy cả nước mắt.
"Thôn nữ to gan, dám tổn thương tiểu thư của chúng ta." Linh Đang lập tức giơ lên chuẩn bị tát.
Tô Mạt nghiêng đầu, bắt lấy tay nàng ta, thật đúng là một nhà với Tào bang, ra tay đều giống nhau.
Nàng nhéo đôi má mềm của Linh Đang, cười nói: "Vị tỷ tỷ này, đừng thô lỗ như thế, nữ hài tử mọi nhà đều phải văn minh. Thẩm lão gia không dạy bảo các ngươi sao?
Vừa nghe thấy nàng ta nghi ngờ uy danh của tổ phụ, Thẩm Tinh Tinh càng thêm tức giận, ra tay càng thêm độc ác, muốn móc hai mắt của Tô Mạt ra.
Nàng ta chán ghét Tô Mạt, ánh mắt sao lại xinh đẹp như vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà ghen tị.
Tuy nàng tự tin mình là đệ nhất mỹ nhân, nhưng nhìn thấy Tô Mạt, vẫn không nhịn được mà ghen tị, nhất là Tô Mạt cười cười nói nói, bộ dạng không hề nóng vội, càng khiến nàng thêm tức giận.
Thẩm tiểu thư tuy kiêu căng, nhưng cũng là Thẩm lão gia cũng phải bỏ công sức, tìm được thấy giáo tốt, có thể dạy được Thẩm tiểu thư thành thế này đã vô cùng cố gắng rồi.
Võ công của Thẩm tiểu thư không tầm thường, ở trong phòng đánh cũng sinh động, nếu là trên sân khấu, tất nhiên có thể khiến cho cả sảnh đường tán thưởng.
Đáng tiếc đây là phòng của Tô Mạt, hiện giờ trong mắt Tô Mạt, nàng ta chỉ là có chút tài mọn, so sánh cùng trẻ con nhà bình thường mà thôi.
"Thẩm tiểu thư, lực đạo của ngươi quá yếu, nếu là tranh đấu cùng với các tiểu thư khuê các, ngươi khẳng định giàng được quán quân rồi."
Chỉ là không thể ra ngoài hành tẩu giang hồ!
Thẩm Tinh Tinh bị chọc nộ khí xung thiên, nhất thời liền không quan tâm, liền dùng tới chiêu thức bảo mệnh của mình, mỗi chiêu đều vô cùng tàn độc hướng về phía Tô Mạt, móc mặt, sau lưng, ***, bụng,..
Tô Mạt nhíu mày, nữ hài tử tuổi còn nhỏ, vậy mà lại ngoan độc như vậy, nếu là đánh nhau với người không biết võ công, vậy người đó xui xẻo rồi, bị nàng ta đánh cho không ra người, cả người đều bị đánh.
Khi Thẩm tiểu thư đá chân về phía nàng, Tô mạt nhướn mày lên, một chưởng đánh qua, Thẩm Tinh Tinh kêu thảm một tiếng, lập tức nằm úp sấp trên ghế.
Linh Đang và Phỉ Thúy ngẩn người, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho dù là khi đi học tiểu thư cũng không chật vật như thế này.
Lúc trước khi học võ công, lão gia kiên quyết cho người dạy nàng, vì để sau này nàng ta không đến mức khi không có ai bảo vệ mà bị bắt nạt.
Tiểu thư mỗi lần ra ngoài, vốn là đều có cao thủ hộ tống, nhưng lần này là trốn ra đi dạo, không muốn để cho ai biết, cho nên để những cao thủ đó ở lại Hàng Châu không đi cùng.
Nhưng nàng ta cũng không biết những người nàng gọi là cao thủ là như thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc