Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 622

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mày rậm của Ngụy An Lương khẽ nhếch lên, tuy rằng không tức giận, nhưng uy nghiêm lại hiện ra rất rõ.
Lập tức Linh Đang cảm nhận được áp lực, nàng ta cười lạnh, Phỉ Thúy vội vàng hòa giải, "Tiểu thư, dù sao hiện giờ mưa to như trút nước, nếu muốn đi cũng không được, không phải chịu khó một chút."
Thẩm Tinh Tinh tức giận đến mức phát khóc, từ nhỏ đến lớn, có lúc nào nàng ta phải chịu ủy khuất như này đâu?
Mặc kệ là muốn cái gì, đều có người đưa tới, thích cái gì, đều có người tới nịnh hót.
Mặc kệ là tổ mẫu hay các ca ca, có người nào không coi nàng là viên minh châu trong tay đâu.
Những người này lại dám đối đãi với nàng như vậy, thật quá đáng, nàng nhất định khiến cho họ đến trái cây cũng không có mà ăn.
Nàng quay đầu nhìn trời bên ngoài, nếu nổi giận, trực tiếp lao ra ngoài là được, nhưng như vậy là chịu thua, hơn nữa nàng không thích gặp mưa, có thể bị cảm, sẽ phá hủy hình tượng, phá hủy khí chất mỹ lệ của bản thận, còn khiến cho tóc có rận.
Nàng không thể giống những cô gái nhà quê thô tục được.
Thấy trong mắt nàng hiện lên sự do dự, Phỉ Thúy lại khuyên nàng.
Ngụy An Lương đứng một bên, giống như đang đợi nàng lại nổi lên tính đại tiểu thư.
Cuối cùng Thẩm Tinh Tinh làm như phải ra một quyết định đau khổ lắm, nàng ta nhăn mặt, "Được rồi, bọn họ được lợi rồi."
Thấy võ công của bọn họ vậy mà không đáng lại Lưu Hỏa.
Đáng giận là không biết vì sao Ngụy An Lương không ra tay, nam nhân này ngoài miệng thì nói dễ nghe, lại không làm gì, nhìn nàng để ý tới hắn.
Thấy bộ dạng ủy khuất của bọn họ, Lưu Hỏa còn cảm thấy ủy khuất hơn, đành phải đem phòng nhường cho bọn họ, hắn cùng Lưu Vân trực tiếp thành bảo tiêu cho tỷ muội Lan Nhược.
Nói không chừng người cao hứng nhất là thiếu gia, bởi vì người có thể đem phòng của mình nhường cho vị tiểu thư kia là có thể ở chung một phòng với tiểu thư rồi.
Thẩm Tinh Tinh và Linh Đang Phỉ Thúy còn có Ngụy An Lương cùng mấy người khác đi lên lầu, bình tĩnh xem xét, nơi này tuy chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở thôn quê, nhưng bên trong không giống bình thường.
Không nói đến đồ dùng, cho dù là bậc cầu thang cũng được thiết kế xây dựng vô cùng tao nhã lịch sự, điêu khắc tinh mỹ họa tiết cổ xưa, làm bằng gỗ nhưng rất chắc chắn, được sơn bóng loáng, không hề bị mài mòn.
Mà trong phòng cho dù là ngày mưa cũng không có mùi mốc, ngược lại còn nhàn nhạt một mùi hương không rõ tên.
Cho dù là đồ dùng trong nhà, hay cây cỏ trong nhà, hoặc là vị nữ chủ nhân kia đều thể hiện ra vẻ tao nhã mà thần bí.
Tóm lại, không chỗ nào không thể hiện ra sự tinh tế.
Ngụy An Lương âm thầm thấy lạ, trên mặt không thể hiện ra điều gì, chỉ là càng thêm cẩn thận.
Mà Thẩm Tinh Tinh dẩu miệng lên, nhìn nơi này không thấy vừa mắt, nơi kia không vừa mắt, Linh Đang là nha hoàn thân cận của nàng, vô cùng hiểu tâm tư của nàng ta.
"Chỗ nào nhỏ như vậy, không cả to bằng phòng tắm của tiểu thư...Chỗ này sao lại bẩn như vậy...Mùi thật khó ngửi, mùi hương gì không biết?"
"Sao chỗ này không trải thảm? Sợ ẩm ướt sao? Vật thì mỗi ngày đổi ba lần...Tiểu thư chúng ta lớn lên bên biển, nơi đó còn ẩm ướt hơn, nhưng trong phòng lúc nào cũng có hương vị của mặt trời, một chút ẩm ướt cũng không có..."
"Sao lại tốinhư vậy chứ, cũng không có mấy cây đèn lưu ly, đừng đốt những ngọn nến đó, khiến cho cả phòng đều chướng khí mù mịt, như mùi của trẻ con!"
Phỉ Thúy muốn khuyên nàng nói ít đi, nhưng nhìn sắc mặt của tiểu thư, cũng không tiện nói.
Ngụy An Lương đứng ở đầu cầu thang, chắp tay hướng về phía các nàng, "Thẩm tiểu thư, nếu có gì phân phó cứ hô một tiếng, Ngụy mỗ đi xuống trước."
Thẩm Tinh Tinh cũng không thèm nhìn hắn, Linh Đang phất phất tay, Phỉ Thúy nói cảm ơn với hắn.
Ngụy An Lương nhướn mày, xoay người đi sang phía đông phòng nói lời cảm ơn với Tô Mạt, chỉ là cửa không mở, hắn đứng ở cửa nói câu cảm ơn, sau đó nói không tiện quấy rầy rồi xoay người đi xuống.
Thẩm Tinh Tinh liếc mắt nhìn phòng phía đông, cầu thang ở chính giữa lầu, hai bên phải trái đều có phòng, hơn nữa ở giữa còn mành kết bằng hoa rủ xuống đất.
Nàng ta hừ một tiếng, "Đúng là không có khí chất, không thể ở nỗi chỗ nhà quê này."
Linh Đang phụ họa nói: "Đúng vậy, không biết Ngụy bang chủ bị làm sao, ở Duy Dương, Tô Châu, Hàng Châu, đồng ý vì tiểu thư ném cả vạn kia, vậy mà lại không dám nổi giận ở một tòa nhà nhỏ này, ra vẻ đáng thương."
Phỉ Thúy thở dài, có chuyện nhưng không dám nói.
Nhìn hai người cứ càu nhàu như vậy, Thẩm Tinh Tinh chê là mang theo ít người, Linh Đang lại chê những nam nhân thô tục không có phong độ.
Phỉ Thúy nói khẽ, "Tiểu thư, em đi pha trà cho ngài, thuận tiện đun nước tẩy rửa."
Thẩm Tinh Tinh lạnh lùng nói: "Uống trà gì, ở đây có thể có nước hoa mai sao? Nói này có nước hương tắm sao? Cả người ta đều khó chịu muốn ૮ɦếƭ. Cái tên Ngụy An Lương này không có có tâm tư gì. Vậy mà lại để chúng ta ở cùng đám người nhà quê này, dùng đồ gì đó của bọn họ sao?."
Linh Đang hừ lạnh một tiếng, "Tiểu thư, không nên chấp bọn họ, nếu có Lý thiếu gia ở đây thì tốt rồi, tiểu thư chỉ cần phân phó một câu, Lý thiếu gia tự nhiên sẽ đáng cho bọn họ một trận."
Lức này những thị nữ có gương mặt tuyệt sắc trong đoàn tấu nhạc vừa nãy bưng bộ đồ sứ và đồ dùng mới tinh lên, đứng ở cầu thang cung kính nói: "Thẩm tiểu thư, chúng tôi mang đồ đưa tới."
Thẩm Tinh Tinh không kiên nhẫn quay đầu đi, không thèm nhìn tới, Phỉ Thúy bước lên phía trước nói cảm ơn, bảo các nàng mang đồ đi lên.
Phỉ Thúy dùng bếp lò nhỏ nấy nước, pha trà, đưa vào, Thẩm Tinh Tinh cũng không thèm để ý tới, ghét bỏ nói: "Cách ba gian phòng ta cũng có thể ngửi thấy mùi nước thối, sao có thể uống được, các ngươi uống đi."
Linh Đang khát nước, vội vàng cảm ơn, trốn ở một bên uống nước trà trong veo thơm lừng, ngoài miệng lại nói: "Thật là nước bẩn, cho dù là nước từ sông cũng không đến mức như thế này."
Ở cách vách, Tô Mạt dựa người bên cửa sổ, Hoàng Phủ Cẩn ở bên cạnh từ từ bóc vỏ nho cho nàng, hắn hơi vận công, đầu Ng'n t nhẹ nhàng quét qua, sau đó P0'p một cái, quả nho tròn rơi vào bát sứ trên bàn.
Nghe vị Thẩm tiểu thư và nha hoàn của nàng ta càu nhàu, Tô Mạt cười cười nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Cẩn ca ca, huynh đi thăm dò thử tên Doãn Thiếu Đường kia đi."
Hoàng Phủ Cẩn cúi người bón cho nàng một quả nho, cười nói: "Hắn ta không có vấn đề gì, nàng cũng đừng so đo cùng với mấy nha đầu không có đầu óc."
Hắn sợ Tô Mạt nghe xong sẽ tức giận, nữ hài tử dù sao cũng không giống nhau, bị nữ hài tử khác hạ thấp như vậy tự nhiên sẽ tức giận.
Tô Mạt nói: "Không có việc gì, huynh mở cửa ra đi, muội muốn hít thở một chút.
Hoàng Phủ Cẩn tiện tay phất một cái, cửa liền mở ra, lụa mỏng dập dờn, cũng treo lên móc bạc.
Sau đó hắn để bát sứ vào tay Tô Mạt, đứng ở cửa sổ nhìn về phía tây, bên đó Doãn Thiếu Đường đang nói giỡn với mấy gã hán tử, những người đó định đuổi hắn ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ là Ngụy An Lương đã lên tiếng, không có bọn họ sinh sự.
Lúc này Doãn Thiếu Đường quay đầu nhìn qua, đối mắt với Hoàng Phủ Cẩn, vẫy tay về phía hắn, "Vị huynh đài kia, xuống đây cùng uống mấy ly R*ợ*u."
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, xoay người đi ra ngoài.
Tô Mạt cười nói: "Không bằng huynh trực tiếp nhảy xuống đi."
Vừa tiêu sái lại phong cách, nhìn thật là tốt, cho những nam nhân thô kệch chỉ biết vung nắm đấm kia nhìn xem, cái gì gọi là võ công.
Hoàng Phủ Cẩn đi ra cửa, đúng lúc Thẩm Tinh Tinh được Linh Đang đỡ đi ra ngoài.
Thẩm Tinh Tinh lập tức ngẩn người, sững sờ nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thấy hắn cũng nhìn nàng, vội vàng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch gần như muốn nhảy ra ngoài, hai má đỏ bừng, theo bản năng xiết chặt tay Linh Đang, hô hấp dồn dập.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc