Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 620

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sắc mặt của Linh Đang đen lại, bởi vì nàng muốn đánh rơi cánh cửa kính kia xuống, không biết vì sao rơi lại bị lệch, lại đánh rơi tầm mành không liên quan gì đến cửa sổ, thật sự là không liên quan gì cả.
Nàng biết người khác là châm chọc nàng, càng thêm tức giận, lần thứ hai vung roi lên.
Bởi vì dùng lực hơi quá, hình như không tính toán chuẩn, cứ như vậy đánh thủng một lỗ lớn trên tấm vải che mưa.
Trong bốn người trong phòng lại có hai người bật cười.
Mà lúc này trên lầu có một đôi tay thon đẹp đẩy cửa sổ ra, để hiện ra gương mặt đang mỉm cười.
Dưới ngày mưa ảm đạm, khuôn mặt nàng trắng như ngọc, đôi môi đỏ, đôi mắt nhỏ, khiến cho trời sáng lên như pháo hoa.
Những người nhìn thấy đều không thừa nhận nàng là pháo hoa, bởi vì nàng xinh đẹp trẻ tuổi, tuyệt đối không phải là pháo hoa như hoa quỳnh sớm nở nhanh tàn.
Mỹ lệ của nàng theo năm tháng càng kinh tâm động phách.
Khiến cho không ai có thể ngăn cản.
Tuy Ngụy An Lương kiến thức rộng rãi, trải qua không ít kinh nghiệm sóng to gió lớn, giờ khắc này cũng phải thất thần, thấy tay áo màu xanh nước của nàng bị gió thổi bay bay, còn có hương khí nhàn nhạt thổi đến, khiến người khác không thể tả được, thấu thẳng lòng người, nhưng lại không thể nắm bắt, phân biệt rõ ràng.
Tô Mạt đẩy cửa sổ ra, cười cười nhìn xuống dưới, hai mắt Ngụy An Lương sâu xa, gương mặt Linh Đang đầy sát khí, khi nhìn thấy Tô Mạt hai mắt không khỏi sáng lên, nhịn không được muốn so sánh với tiểu thư nhà mình.
Thẩm tam tiểu thư trong kiệu lập tức không vui, nàng ta không chịu được sự im lặng này, lạnh lùng nói: "Linh Đang, có chuyện gì vậy? Nhìn thấy thần tiên sao?"
Tuy là nghe thấy giọng nói cũng dễ nghe, nhưng cũng chỉ là tạm được mà thôi, hai nha đầu Phỉ Thúy và Linh Đang của nàng cũng là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một, đi đâu cũng đều được đặt lên trên.
Nàng không nghĩ có nữ nhân nào lại dễ dàng cao hơn hai nha hoàn của nàng.
Huống chi hai nha hoàn của nàng, chi phí ăn mặc, so với tiểu thư quý tộc còn hơn vài phần.
Nội tâm kiêu ngạo, đó là dùng vàng bạc tích tụ mà thành, cũng không phải các tiểu thư cổ hủ kia có thể so được.
Linh Đang vội thu hồi ngân tiên, lui lại hai bước, đi đến trước cỗ kiệu, ngăn cách tấm lụa mỏng nói với Thẩm tiểu thư: "Tiểu thư, là nữ hài tử, xem ra cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi."
Cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi? Nhìn da dẻ giống như trẻ con, chỉ là ánh mắt tuy là cười nhưng khiến người khác cảm thấy sâu như hồ nước, trong suốt lại sâu không lường được.
Thẩm tiểu thư hừ một tiếng, nữ hài tử? Trên đời này không thiếu nhất chính là nữ hài tử, chỉ là nữ nhân cũng cần phải phân cấp bậc, trẻ tuổi có thể không xinh đẹp, xinh đẹp có thể không có khí chất, có khí chất có thể không có tiền, có tiền có thể không khỏe mạnh.
Như chính nàng là nữ hài tử vừa xinh đẹp, có tuổi trẻ, có khí chất, lại đáng yêu... tất nhiên không phải tùy tiện có thể nhìn thấy.
"Đương nhiên, cũng không thể so với tiểu thư." Linh Đang vội vàng thêm một câu.
Thẩm tiểu thư khẩu khí bình thường, ra vẻ vô tình nói: "Chẳng lẽ ta cần để ý tới sao? Hỏi xem phòng đã thu dọn tốt chưa? Ta muốn nghỉ ngơi, nhanh chóng chuẩn bị hoa, ta muốn tắm rửa."
Linh Đang vội vàng đứng lên nói với Ngụy An Lương, "Ngụy bang chủ, người xem chuẩn bị đi."
Ngụy An Lương nhìn Tô Mạt trên lầu, "Xin hỏi cô nương họ gì, có thể xuống dưới một chút hay không?"
Tô Mạt ghé trên cửa sổ, cười hì hì nói: "Phía dưới quá bẩn, ta không xuống, các ngươi nếu muốn tránh mưa, hậu viện, phòng phía đông và phía tây, đều có thể cho các ngươi mượn, còn nhà giữa thì xin lỗi ta muốn dùng rồi."
Một thuộc hạ của Thẩm tiểu thư cao giọng nói: "Tòa nhà này cũng không phải của ngươi, là nhà của vị Tuần viện ngoại kia. Ngươi trả bao nhiêu tiền, chúng ta trả gấp đôi."
Ngụy An Lương nhíu mày nhìn, nhưng không bày tỏ ý gì, tiếp tục nói: "Có thể dàn xếp một chút không, dù sao nhà chính cũng có năm gian lớn, chúng ta chỉ cần hai gian cho nữ hài tử ở là được rồi."
Linh Đang tức giận nói: "Ngụy bang chủ, ngài có ý gì vậy? Tiểu thư nhà chúng ta từ nhỏ tới lớn, có khi nào phải chia sẻ chỗ ở với người khác? Bảo bọn họ nhanh chóng đem phòng nhường lại, hậu viện, sương phòng phía đông phía tây cho bọn họ ở, muốn vàng bạc thế nào thì mở miệng nói. Không phải là muốn tiền sao? Tiểu thư chúng ta không thiếu nhất là tiền."
Nghe những lời nói kiêu ngạo của nàng ta, Lan Nhược cũng phải giật giật khóe miệng, lên tiếng nói: "Đáng tiếc, ngươi có tiền bạc cũng không thể hối lộ ông trời, cũng không thể bách biến thần thông, nếu không ngươi khiến cho ông trời ngừng mưa, hoặc là biến ra một tòa nhà tráng lệ ở bên ngoài thì mới đúng."
Lan Nhược không nể mặt mà châm chọc như vậy, đừng nói là Linh Đang được Thẩm tiểu thư hun đúc, ngay cả Phỉ Thúy cũng sắp không chịu được rồi.
Nói thêm một câu liền bắt đầu đánh nhau.
Trong mắt những hán tử thô lỗ kia đều tỏa ra huyết quang, bọn hắn chưa bao giờ sợ đánh nhau đổ máu, nếu sợ thì lại ngược với quy củ rồi.
Mà mấy người Lan Nhược không sợ nhất chính là gặp mấy tên lưu manh, vừa lúc có thể vì dân trừ hại.
Huống chi, đây chính là tiểu thư ngầm đồng ý.
Lập tức hai bên giương cung bạt kiếm, Lưu Hỏa cười lạnh bước lên một bước dài, đối mặt với bốn đại hán ở cửa.
Một đại hán nhịn không được, cũng đưa tay túm lấy vạt áo của hắn, Lưu Hỏa nhíu mà, mỉa mai hừ một tiếng, phun một ngụm nước bọt lên mặt đại hán kia.
Đại hán kia sửng sốt một phen, hắn không ngờ rằng mình không bắt được tên "tiểu bạch kiểm" kia, hơn nữa còn bị nhổ ngược lại một ngụm nước bọt?
Hắn liền tức giận gầm lên một tiếng, bốn người nhào lên.
Lưu Vân vội quay lại nói với Lan Nhược và Lan Như, "Ai nha, đánh nhau không tốt, mấy nữ tử các ngươi đi lên lầu đi, có thể xin tiểu thư ít bí trà mà thưởng thức."
Lan Nhược và Lan Như lại ngồi xuống, Lan Nhược nói: "Dính đầy xui xẻo vào người, đi lên lầu lại làm hỏng hương huân của tiểu thư, ta ngồi đây cũng được."
Lưu Vân cũng ngồi bên ngoài, rót trà cho hai nàng, sau đó nhàn nhã xem Lưu Hỏa lấy một địch bốn, một bên nói: "Ai, Lưu Hỏa đệ chú ý một chút, nếu làm hỏng đồ dùng đệ sẽ phải bồi thường đấy, nếu như mấy tên đó đánh hỏng đệ cũng phải đền."
Lưu Hỏa mắng một câu tục, vội vàng kéo tên vừa bị hắn đá bay lại, tránh cho hắn đập để bồn hoa sơn chi.
Tiểu thư vừa khen là bồn hoa đó nở đẹp.
Ai nha, không biết tên mù nào lại đi trang trí bằng cái bồn ngọc, lại còn có tên không biết xấu hổ nghe Lưu Vân nói như vậy liền vung đao phá đồ...
Lưu Hỏa nổi giận, đá văng mấy tên kia đi, chỉ là bọn hắn da dày thịt béo, hắn liếc mắt nhìn xung quanh thấy Linh Đang đang nhìn hắn chằm chằm, trong tay còn cầm cái ngân tiên kia, hắn thuận tay mượn luôn, nói một câu, "Mượn một chút."
Khi Linh Đang còn đang ngẩn người, ngân tiên đã bị Lưu Hỏa ςướק mất, chỉ thấy hắn ra tay nhanh như chớp, ở nơi chật hẹp như vậy mà lại có thể dùng roi tạo ra uy lực như vậy, vun vút như múa, khiến cho người khác không thể rời mắt nhìn.
Lan Nhược đen mặt lại, "Đừng khoe khoang nữa."
Lưu Hỏa nghịch ngợm le lưỡi, tốc chiến tốc thắng, ngân tiên cuốn bay VK trong tay mấy tên đại hán, đao thương đều bay hết ra ngoài, rơi xuống bên cạnh cỗ kiệu của Thẩm tam tiểu thư.
Mà bốn đại hán kia cũng bị roi của hắn cuốn ra ngoài, sợ bọn hắn còn gây chuyện nữa liền trực tiếp điểm huyệt lại.
Khinh công của hắn trác tuyệt, thân thủ bất phàm, động tác lại như mây trôi nước chảy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc