Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 62

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lưu Hắc Hổ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, làm gì có sức lực đánh nhau vì ăn quả du, hắn là tên cường đạo hoành hành ngang dọc nay còn đâu, còn không kịp nghĩ mình là cường đạo, đã bị Tô Mạt lôi kéo chạy.
Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng là có cỗ khí chất, làm cho người ta nghe theo.
Chạy ra khỏi thôn, Lưu Hắc Hổ mới kinh ngạc nói:“Chạy gì, lão tử đánh hắn!”
Tô Mạt khoát tay,“Tìm Vương chưởng quầy mới là chính sự.”
Bọn họ đi được trong chốc lát, ánh mắt Tô Mạt sắc bén, lập tức lôi kéo Lưu Hắc Hổ nấp đi, bọn họ tránh ở một mảnh vách đá nhìn về phía xa xa, ở một cái giếng, một người lén lút bò lên, xem ra, đúng như Vương chưởng quầy mà mọi người đã miêu tả.
Hắn bò lên giếng lập tức xung xem xét tứ phía, sau đó đem một tảng đá bên cạnh dịch chuyển đậy nắp lên, lại đem dây thừng cuốn lên, sau đó giấu ở trong bụi cỏ.
Xung nhìn xem không có người chú ý, hắn chắp tay sau lưng vừa đi vừa ngâm nga bỏ đi.
Nhìn hắn bước đi như bay, chỗ nào bị bệnh?
Tô Mạt lập tức kết luận:“Hắn khẳng định là cầm cái gì đó từ tiền trang đi cất giữ.”
Lưu Hắc Hổ cũng đồng ý,“Đi xem sao.”
Hắn đi qua đó, dùng sức dịch chuyển mở phiến đá, Tô Mạt xem phía dưới tối om , thoạt nhìn rất sâu, nhưng là không có nước.
“Là giếng cạn, ta đi xuống xem xem.” Nàng lập tức sải chân, chạy tới đem dây thừng lôi lại đây.
Thiệt nhiều dây thừng, rất dài, rất nạng a.
Lưu Hắc Hổ nhấc đống dây thừng lên :“ Tiểu nha đầu ngươi, bên trong tối om , đi xuống hù ૮ɦếƭ ngươi, ngươi trông chừng cho ta, ta đi xuống xem có gì.”
Tô Mạt cười thầm, nói:“Được được, kiểm tra dây thừng xem có rắn chắc không?”
Giả bộ đưa hắn kiểm tra, Lưu Hắc Hổ nói:“Chắc chắn.” Nói xong đem dây thừng một mặt thắt nút thật chặt ở gần gốc cây cạnh giếng.
Tô Mạt buộc thêm vài vòng, dù sao dây thừng cũng rất dài.
Lưu Hắc Hổ oạch oạch thuận lợi leo xuống.
Làm cường đạo, sẽ biết vài kĩ xảo, leo tường, xuống giếng không khó.
Tô Mạt rút ra chủy thủ, hì hì cười, bắt đầu cắt từ từ ở một chỗ.
“A --” Đột nhiên, dây thừng bị chặt đứt, Lưu Hắc Hổ lập tức ngã xuống.
May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ chút.
May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ.
Tô Mạt lập tức hô to,“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ. Ta cho ngươi nhìn cho rõ.”
Lưu Hắc Hổ ở dưới đáy giếng, tối om om, thanh âm hắn ong ong ,“Không có việc gì, chỉ hoảng sợ chút.”
Tô Mạt nói:“Bên trên còn có dây thừng, ta ném xuống, ngươi tiếp lấy, ta sẽ kéo đi thắt chặt.”
Lưu Hắc Hổ đáp ứng rồi, tiếp lấy dây thừng, để Tô Mạt buộc chặt dây, hắn thì sờ soạng dưới đáy giếng tối om.
Đột nhiên ***ng đến một bộ xương cốt, như là xương đù*, hắn giật mình sợ hãi.
Cũng may là làm cường đạo, *** cũng là cơm bữa.
Tiếp tục sờ, không có ***ng đến đầu lâu.
Nhưng lại ***ng đến một cánh tay đầy lông lá, sợ tới mức hắn gầm nhẹ một tiếng.
Tô Mạt để một chân lên thành giếng lắc lư, vui ૮ɦếƭ mất thôi.
Sau đó nàng ngồi ở thành giếng, chân nhỏ đong đưa, ***ng vào nắp tảng đá.
Tĩnh thiếu gia từ chỗ tối hiện thân, chỉ vào nàng, bảo nàng nàng lui ra sau một chút.
Tô Mạt hướng hắn làm mặt quỷ, lúc này ở dưới truyền đến thanh âm kinh hỉ của Lưu Hắc Hổ,“Là châu báu.”
Tô Mạt lập tức vui mừng nói:“Mau lên đây đi.”
Lưu Hắc Hổ thử leo lên nhưng nặng đến vài chục cân cơ mà.
Hắn dùng dây thừng buộc chặt vào hộp sắt, sau đó tự mình bò lên, một bên bò lên còn dùng chân ôm móc vào dây thừng, thuận tiện đem thùng kéo lên.
Nhìn độ dây thừng kéo căng, Tô Mạt thầm than, thật là liều mạng cũng không bỏ tiền tài à.
Lưu Hắc Hổ có chút đuối, Tô Mạt thúc giục hắn,“Lưu đại thúc lên chưa? Sao chậm như vậy.”
Lưu Hắc Hổ mệt hổn hển thở hồng hộc:“Nhanh lắm rồi, thùng sắt này rất nạng a.”
Tô Mạt nói:“Ngươi tại sao không lên trước đi, sau đó đem thùng kéo lên?”
Lưu Hắc Hổ nghĩ, đúng vậy, hắn vỗ đầu một cái, liền không tóm được dây, oạch một tiếng rớt xuống, hắn kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân tóm lấy dây thừng, nhưng chân còn bị dây thừng móc vào thùng sắt, “Rầm” một tiếng cả người và thùng đều bị đập xuống.
Lưu Hắc Hổ phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Tô Mạt nghe thấy :“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ.”. Tô Mạt rất thân thiết hỏi.
Hắn còn sống nhưng lại không có sức đáp một tiếng, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục leo. Lúc trèo đến một nửa giếng, nghe được Tô Mạt thở dài sâu kín:“Lưu đại thúc, ngươi nói làm người làm cái gì cũng tốt, sao nhất định phải làm cường đạo.”
Lưu Hắc Hổ trong lòng hồi hộp, lập tức khẩn trương leo lên.
Tô Mạt nói:“Đương nhiên, làm cường đạo cũng sẽ chia ra tốt xấu. Nếu là ςướק của người giàu chia cho người nghèo, ςướק bóc của bọn tham quan, lũ quan ác hại dân hại nước, là hiệp đạo. Nếu là ςướק bóc dân chúng, thì lại là cường đạo xấu xa. Ngươi là thế nào loại nào a?”
Lưu Hắc Hổ nghỉ ngơi chút nói:“Ta là hiệp đạo.”
Tô Mạt cười cười, hỏi lại:“Thật sự sao?”
“Thật -----” Lưu Hắc Hổ đột nhiên nói không được, không biết vì sao, câu Tô Mạt hỏi lại khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mát mẻ, cảm thấy tiểu nha đầu này không đơn giản như vậy, nhìn giống tiểu thiên sứ, thực tế có thể là tiểu ác ma.
Hắn cảm thấy không rét mà run, nghe được Tô Mạt nói:“Lưu đại thúc, nếu ta nói, kỳ thật ta lừa gạt ngươi, ngươi sẽ muốn giết ta chứ?”
Lưu Hắc Hổ cơ hồ hàm răng va vào nhau :“Sẽ không.”. Chính là càng khẩn trương động tác leo lên.
Đột nhiên, trên tay nhẹ bẫng:“Rầm” Lại bị quăng ngã mạnh xuống.
Lưu Hắc Hổ bị rơi thất điên bát đảo, cả người như tan vỡ ra, còn có chỗ chảy máu.
Hắn thật sự là muốn ૮ɦếƭ quách đi cho xong, như thế nào lại bại trong tay tiểu nha đầu mới 7, 8 tuổi?
Tô Mạt buồn bã nói:“Ngươi không biết đúng ko. Trong lòng ngươi có hận, có tức, tính tình nóng nảy, dây thừng này chống đỡ không nổi thì tự nhiên sẽ đứt. Lần này leo từ từ thôi, đừng cáu giận đó.”
Lưu Hắc Hổ tức giận chửi ầm lên.
Một lát sau, hắn nói,“Ta không cáu giận.”
Tô Mạt lại ném dây thừng xuống, hắn tóm được, tiếp tục để hắn leo lên.
Lần này Lưu Hắc Hổ làm bộ leo lên thật chậm, giả bộ một lúc lâu, thấy dây thừng không đứt, mới tiếp tục leo.
Tô Mạt cười lạnh, hắn lại thăm dò tâm tư của nàng.
Chờ hắn bò đến lúc ngắn hơn lần trước một cút, dây thừng lại bị đứt.
Tô Mạt cười nói :“Lưu đại thúc, ngươi tính tình vẫn rất nóng giận, tuy rằng có bớt đi một chút, nhưng vẫn nổi cáu a. Ngươi tự hỏi bản thân một chút, có phải hay không?”
Lưu Hắc Hổ phải thừa nhận răng tiểu nha đầu này quả thực chính là ác ma, có thể đoán được hắn muốn cái gì.
Hắn lại kìm nén thật lâu mới nói:“Ta không cáu giận nữa.”
Tô Mạt buồn bã nói:“Lưu đại thúc, ngươi làm cường đạo, đã hại quá nhiều người cửa nát nhà tan. Nếu thật sự có báo ứng, liệu bọn họ hiện tại có thể tới tìm ngươi hay không? vợ chồng Trương Đại Quý tham tài, ngay cả ngoại sinh nữ*( cháu ngoại (gái)) của chính mình cũng lợi dụng. Bản thân hắn không bản lãnh phải đi tìm các ngươi. Bọn họ bảo các ngươi làm chuyện xấu, lợi ích bọn họ hưởng hết. Bọn họ so với các ngươi còn xấu xa hơn nhiều. Ngươi tuy rằng là cường đạo, nhưng ít nhất còn có cốt khí, không ăn trộm, không cầu bố thí. Điểm ấy ta thực kính nể ngươi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc