Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 619

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vài tên đang muốn xông lên, bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn với tiếng mưa rơi trên mái hiên thì càng thêm tuyệt vời.
Nhìn ra cửa thấy có hai hàng gồm các cô nương trên tay cầm các nhạc cụ khác nha, hoặc là sáo, hoặc là tiêu, còn có một loại nhạc khí không biết tên, tuy hình thức đơn giản, âm thanh phát ra cũng đơn điệu, nhưng khi phối hợp với nhau lại tạo ra một khúc nhạc êm tai.
Các cô nương này đều rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lụa mọng quang thân, mùi hương thơm bay lượn.
Nếu không phải hiện giờ là ban ngày, bọn họ nhất định cho rằng gặp quỷ, hoặc là hồ ly tinh.
Hai đội gồm 20 nữ tử phân biệt đứng hai bên hành lang, vẫn tiếp tục biểu diễn nhạc khúc, phía sau có bốn nữ tử khác tay cầm lẵng hoa, không ngừng tung những cánh hoa lên.
Tuy là ý cảnh rất đẹp, nhưng bên ngoài mưa lớn, nhũng cánh hoa không còn được hình dạng ban đầu, lật đi lật lại, rơi xuống nước, lập tức dính đầy bùn đất.
Ngẫu nhiên có vài cánh nhìn đẹp, phiêu đãng trong mưa, rơi trên mặt nước, cũng vô cùng cô đơn.
Mấy người Lưu Hỏa còn đang suy nghĩ khi nào người kia mới xuất hiện, đột nhiên cổng trước mở rộng ra, "Vù" một tiếng, có hai người nâng trên đầu một tấm vải che mưa lớn chạy nhanh từ cổng vào nhà chính.
Trong tay bọn họ còn có gậy trúc, chống vải mưa lên cau, lập tức tạo thành một khoảng không có mưa.
Tiếp đó liền thấy một cỗ kiệu đơn giản được bốn gã đại hán khiêng vào, vững vàng từng bước.
Cỗ kiệu dùng lụa trắng vây xung quanh mơ hồ có thể thấy bên trong là một nữ tử tuyệt sắc.
Cỗ kiệu dừng lại ở trên hành lang, một bóng người cao lớn đi ra từ phía sau kiệu, quần áo màu đen dung mạo tuấn lãng có chút âm trầm, hơi nghiêng người, vươn tay phải ra, đè thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, thôn xóm này thật sự đơn sơ, mưa to khó đi, đành ủy khuất tiểu thư một chút rồi."
Thẩm tiểu thư bên trong kiệu ôn hòa trả lời một tiếng, nhưng không có ý định bước ra.
Nam nhân kia cũng rất nhẫn nại, cũng không bởi vì mất mặt trước thuộc hạ mà xấu hổ, vẫn lẳng lặng chờ đợi, hắn đứng dậy nhìn lượt qua xung quanh, giọng nói lạnh lùng, "Đã quét nhà chưa? Đã đốt loại hương bách hợp mà Thẩm tiểu thư thích nhất chưa? Chăn đệm đã đổi chưa?"
Mấy người Lưu Hỏa ở trong phòng không khỏi bĩu môi, nếu muốn thể hiện, cũng phải tìm chỗ nào phù hợp thì mới khoe khoang được chứ.
Giống như bây giờ, cái gì cũng chưa chuẩn bị, chạy tới nhà người khác đến lúc gặp chuyện thì lại ôm chân phật, theo đuổi nữ nhân mà chỉ số thông minh thật thấp.
"Bang chủ, đã..." Mấy tên thuộc hạ phía trước định nói là rồi, nhưng ngẫm lại nhà chính còn chưa vào được mà, lại quay đầu nhìn Lưu Đại và Trinh Tiểu Nữ, "Các ngươi đã đổi qua chưa?"
Lưu Đại cứng họng, chỉ chỉ mấy người Lưu Hỏa, không đợi hắn mở miệng, sắc mặt Ngụy An Lương trầm xuống, vung tay lên, Lưu Đại với thân thể cường tráng như vậy lập tức baylên, "Ầm" một tiếng, bay thẳng về phía cột chống ở hành lang.
Lưu Đại kêu thảm một tiếng, Trịnh Tiểu Nữ cũng vội vàng quỳ xuống, "Bang chủ tha mạng."
Mọi người vốn nghĩ rằng Lưu Đại tất nhiên sẽ mất mạng, nhất định sẽ phun ra một ngụm máu mà ૮ɦếƭ, ai ngờ rằng hắn lại giống như một chiếclá nhẹ nhàng hạ xuống.
Lúc này trên lầu vang lên một giọng nói êm tai vang lên, "Ta nói Ngụy gia chủ, đừng tức giận quá như vậy, người ta thay ngài chạy ngược chạy xuôi, không có công lao cũng có khổ lao."
Giọng nói kia lộ ra vẻ lười biếng, mà lại không mất vẻ hồn nhiên, khiến cho người nghe cảm thấy quên hết mọi việc.
Ngụy An Lương từ nhỏ đã vào giang hồn, đến bay giờ cũng hơn hai chục năm, gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng có giọng nói nào lại đặc biệt như giọng nói này.
Cũng không nói giọng nói kia quyến rũ người khác, mà là một cảm giác không thể nào nói ra được.
Huống chi ở cạnh đường sông của Giang Nam, thế mà lại có người miệt thị bản thân hắn, cũng xem như là người có thế lực lớn rồi.
Nàng biết thân phận của mình vậy mà vẫn ung dung như vậy, khiến cho Ngụy An Lương rất muốn nhìn xem nàng ra người như thế nào.
Lúc nào Lưu Đại đã an toàn rơi xuống đất, ở bò từ trong vũng nước lên, lập tức dập đầu ba cái, "Là do tiểu nhân vô năng, không hoàn thành nhiệm vụ."
Nhưng không phục hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân ngồi trong kiệu.
Mà bên cạnh cỗ kiệu có một người mặc sa y hồng nhạt, tướng mạo dễ nhìn, bĩu môi nói: "Ngụy bang chủ, chúng ta vẫn luôn cho rằng Tào bang ở vùng này có khả năng một tay che trời, lại không ngờ rằng một tòa nhà nho nhỏ cũng không thu xếp được."
Một nữ tử khác chính là Phỉ Thúy, nàng ra sức nháy mắt với nữ tử đang nói chuyện kia, "Linh Đang..."
Nữ tử tên Linh Đang kia cũng không để ý đến, cố ý châm chọc nói: "Nếu không phải tiểu thư nhà chúng ta tin tưởng Ngụy bang chủ, sao lại không đi tìm tam thiếu gia mà tìm đến Ngụy bang chủ chứ. Cũng chưa làm được gì, ngay cả chỗ dừng chân cũng khó khăn như thế này."
Mấy tên thủ hạ của Ngụy An Lương sắc mặt xanh mét, phẫn uất vô cùng, tức giận nhìn về phía Ngụy An Lương, hy vọng hắn có thể nói một câu.
Ai ngờ sắc mặt Ngụy An Lương vẫn lạnh nhạt như cũ, ôn hòa cười cười, chắp tay khom người, cười nói: "Tại hạ chuẩn bị không được chu toàn, khiến cho Thẩm tiểu thư chịu ủy khuất rồi."
Hắn nhìn lướt qua bốn người trong phòng, lại ngửa mặt nhìn lên, đi vào bên trong nhìn qua, chỉ thấy trên mái nhà lầu hai được treo mành gỗ thảo, điểm xuyết châu ngọc, ở trong mưa gió vang lên tiếng leng keng.
Từ góc độ này có thể mờ hồ nhìn thấy bên cửa sổ là một nam một nữ, tấm thủy tinh kia bị mưa làm nhòa không thể nhìn rõ bóng dáng hai người.
Hắn theo bản năng nheo mắt lại, muốn nhìn rõ bóng dáng yểu điệu kia, lại cảm thấy một cơn lạnh thấu xương.
Hắn nhướn mày, chắp tay nói: "Có thể mời hai vị trên kia xuống hay không?"
Hai người trên lầu không có động tĩnh gì, tuy rằng hắn cũng tức giận vì không được nể mặt, nhưng trải qua nhiều năm mưa tanh cho nên hắn biết nên làm gì, ẩn nhẫn giống như cơm hàng ngày, hắn lẳng lặng chờ đợi, không nóng vội.
Lúc này Linh Đang nóng nảy, quát lớn: "Kẻ nào gan lớn như vậy, cũng không cho Ngụy bang chủ mặt mũi. Ngụy bang chủ hai năm gần đây có vẻ yếu kém đi, người xung quanh càng ngày càng không để tào bang vào mắt."
Phỉ Thúy muốn khuyên ngăn, Thẩm tam tiểu thư bên trong kiệu lại ho nhẹ một tiếng, Phỉ Thúy đành phải ngậm miệng.
Linh Đang thấy người trên lầu còn không đi xuống, nhất thời càng thêm tức giận, quát lớn nói: "Kẻ nào lại lén lút như vậy, giấu diếm cái gì? Nếu R*ợ*u mời không uống muốn uống R*ợ*u phạt, vậy Ngụy bang chủ sẽ thanh toàn cho bọn hắn đi."
Trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, Ngụy An Lương cũng không có hành động gì, vẫn lẳng lặng như cũ.
Linh Đang hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, một tia hàn quang bay về phía lầu hai.
Đó là một chiếc roi bạc, trên roi được đan xen lẫn tơ vàng và tơ bạc, còn có các loại bảo thạch, phú quý hoa lệ, nhưng không giống VK.
Đôi mắt Ngụy An Lương hiện lên vẻ thâm trầm, cũng không ngăn cản, ngược lại Phỉ Thúy gấp đến mức hô lên: "Linh Đang, đừng đắc tội với người ta."
Chỉ tiếc là quá chậm, roi bạc rít gào quất về phía lầu hai, "Bộp" một tiếng, không đánh đến người ngược lại đem đánh rơi tấm mành.
"Hảo công phu!" Lầu trên và lầu dưới vang lên tiếng ủng hộ.
Cũng phải là người bên mình, mà là bốn người trong phòng và Tô Mạt, tiếng ủng hộ kia nghe lại càng giống như đang châm chọc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc