Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 618

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tên thứ hai vội vàng ngăn lại, cười cười nói với Lưu Hỏa, "Thật không dám giấu gì, chúng ta đã đi hỏi thăm, tòa viện này là tốt nhất ở thôn này."
Chủ nhân bọn hắn phải ở chỗ tốt nhất.
Bình thường chỗ này bọn hắn không thèm nhìn đến, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, huống hồ tình huống hiện giờ không giống cũ, còn có Thẩm tiểu thư đi cùng.
Nếu không thể hiện cho tốt, đó chính là có mắt không tròng rồi.
Hắn thấy Lưu đại vẫn làm ra vẻ không ai sánh bằng hắn, thật sự ngang ngược giống như đang ở trên sông, khiến hắn không khỏi sốt ruột, trách hắn không biết nhìn mặt mà nói.
Hắn đè tay Lưu đại xuống, "Ta nói này Lưu đại, mấy ngày này đừng gây ra chuyện, khiến chủ nhân mất mặt, không muốn sống nữa sao."
Lưu đại nghe vậy cũng do dự một phen, lại không chịu yếu thế, "Tiểu Nữ, tiểu tử này không biết điều mà, ngươi xem cả nắm đấm và tiền bạc hắn đều không chịu nhận."
Cuối cùng quát lên, "Đáng ăn đòn!"
Tiếng mưa rơi nhỏ, hắn rống lên như vậy khiến xung quanh đều vang vọng lại.
Lưu Hỏa vừa nghe thấy tên có gương mặt nhã nhặn kia được gọi là Tiểu Nữ liền muốn cười, có chút không nhịn được, hiện giờ lại khiến hắn càng thêm buồn cười, "Các ngươi là hạ nhân sao? Với đức hạnh này của các ngươi, khẳng định chủ nhân của các ngươi cũng giống như các ngươi vậy, nên làm gì thì đi làm đi, ta còn muốn đón khách."
Lưu đại trực tiếp gần lên, vung quyền muốn đánh, Trinh Tiểu Nữ tuy rằng cũng tức giận, nhưng tính tình của hắn vẫn còn tốt liền ngăn tên kia lại, nói với Lưu Hỏa: "Vị tiểu ca này, ta xin thỉnh giáo một chút, làm thế nào thì huynh mới để cho chủ nhân của chúng ta ở đây? Chủ nhân chúng tôi không có chỗ ở thì không được, chúng tôi không muốn làm mất mặt chủ nhân."
Lưu Hỏa nhún nhún vai, buông tay nói: "Nếu chủ nhân của chúng tôi muốn ở, vậy thì trực tiếp tới đoạt lấy, còn phải khiến cho người ta khâm phục khẩu phục không dám nói gì chủ nhân."
Lưu đại hết lên, "Tiểu Nữ, ngươi xem, ngươi xem, ta nói cứ đánh tới, đánh, đánh cho ta!"
Lần này Trịnh Tiểu Nữ cũng không ngăn được hắn, Lưu đại liền xông lên, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỏa, Lưu Hỏa cũng không có phản kháng lại, bị hắn quăng vài cái, giống như người giấy không xương, bị Lưu đại vung qua vung lại.
Trịnh Tiểu Nữ biến sắc, "Lưu đại, mau buông vị tiểu ca này ra." Sau đó nhận lỗi với Lưu Hỏa.
Nói rằng huynh đệ của mình không hiểu chuyện...
Còn đang náo loạn, phía sau có người chạy tới, hét lớn: "Trịnh Tiểu Nữ, thu dọn phòng trống xong chưa, chủ nhân lập tức tới rồi."
Mưa vẫn rất lớn, hay người mới tới vội vàng chạy đến hành lang trú mưa, đã thấy Lưu đại đang quẳng người chơi, không khỏi cười mắng: "Thằng nhãi này tâm trạng tốt nhỉ, làm châm trễ chuyện của chủ nhân không lột da ngươi mới là lạ."
Lưu đại oan uổng muốn ૮ɦếƭ, hắn không muốn quẳng, muốn ném Lưu Hỏa trên mặt đất, kết quả Lưu Hỏa lại dính lấy tay của hắn quẳng không ra.
Hai người kia nói: "Chúng ta vào xem trước, muốn chuẩn bị một chút, không thể quá keo kiệt, phải thơm mát một chút, đây là hương bách hợp tốt nhất, phun trực tiếp, dù là gian phòng ẩm mốc cũng có thể ngăn được mùi."
Nhìn tư thế kia, bọn họ cho rằng Lưu đại đã thu phục được chủ nhân của căn nhà, nhân gia đã cung kính mà nhường lại phòng.
Hương liệu kia cũng chính là đi ra từ cửa hàng của Tô Mạt, Lưu Hỏa cười nhạt một tiếng, nhìn hai người kia muốn bước vào cửa, liền ném tên Lưu đại kia ra ngoài, "Bùm" một tiếng, tên kia liền ngã vào vũng nước bên ngoài cửa, làm nước bắn tung tóe.
Mà Lưu Hỏa lại đứng chắn trước cửa ngay trước mặt hai tên kia, nắm chặt áo tơi của hai tên đó quẳng bọn họ ngã lui vài thước, chính mình thì đứng chắn cửa không cho ai bước vào.
Lúc này có người trong viện chạy tới, hô lớn: "Lưu công tủ, Lưu công tủ, tiểu thư hỏi sao công tủ làm gì mà lề mề như vậy."
Lưu Hỏa quay đầu lại nói: "Tiểu thư nói có khách đến, ta vừa mở cửa ra, khách không thấy đâu, ngược lại lại gặp mấy con heo rừng chạy loạn."
Người tới chính là chủ nhân Tuần gia, Tuần Hựu, hắn cười tiến lên trước, chắp tay, "Các vị tới là tránh mưa đúng không, thật là xin lỗi, trong nhà chật chỗ rồi."
Trịnh Tiểu Nữ vội hỏi: "Xin hỏi ngài mới là chủ nhà đi, chủ nhân chúng tôi muốn ở đây, mời ngài sắp xếp một chút, nếu chúng tôi không chịu được, mọi người cũng sẽ gặp phiền toái."
Sau đó có hai người khác tới, liền vô cùng tức giận, chủ nhân sắp tới, hai tên hỗn đản này còn chưa chuẩn bị xong.
Sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Biết chúng ta là ai không? Lập tức nhường lại tòa viện này, nếu không chó gà cũng không tha, đừng trách chúng ta độc ác."
Tuần Hựu rùng mình một cái, cười nói: "Sát khí của các vị thật lớn, chẳng lẽ là đại gia Tào bang?"
"Đúng thì sao? Biết là ông nội của ngươi rồi, còn không nhanh đi chuẩn bị đi!" Người nọ nhấc chân định đá Tuần Hựu một cước.
Dáng người của Tuần Hựu nhỏ gầy, vô cùng linh hoạt tránh đi, vội cười nói: "Ai nha, thật không dám, nhưng mà trong toàn viện này là người quan trọng, các đại gia vẫn nên là tìm chỗ khác đi, nếu không vào cửa phải dập đầu, sợ các ngươi lại không chịu."
Nếu là người khác ở, bang chủ Tào bang tới đây, tất nhiên hắn sẽ tùy ý để bọn họ nháo, còn mình xem náo nhiệt.
Nhưng hiện giờ người đang ở là tiểu thư và Tĩnh thiếu gia, sự tồn tại của họ như thần tiên vậy, sao có thể để cho đám người bẩn thỉu này tới quấy rầy được?
Lúc này vang lên giọng của Lưu Vân, "Tuần viên ngoại, Lưu Hỏa, tiểu thư bảo rằng cho bọn họ đi vào, đem hậu viện cho bọn ho ở."
Hậu viện cũng gọn gàng sạch sẽ, cũng là hai tầng không khác biệt lắm.
Mấy người Tào bang vừa nghe thấy cũng mặc kệ trước, dù sao vào ở rồi nói, bằng không đợi chủ nhân tới, bản thân không gánh được hậu quả.
Lưu Hỏa thấy Tô Mạt đã lên tiếng, biết nàng có kế hoạch, liền lên tiếng chào hỏi Tuần viên ngoại rồi đi vào trước.
Rất nhanh đám người kia liền ùa vào, ở trước cửa tẩy rửa bùn đất, tẩy rửa hành lang, sau đó đi vào nhà chính, vừa vào liền thấy trong phòng có hai nam hai nữ.
Trong đó có một nữ nhân sắc mặt lạnh lùng, thờ ơ nhìn bọn họ, một nam nhân sắc mặt ôn hòa, bộ dạng không có gì gấp gáp cả.
Ngoài ra còn có nam nhân vừa tranh chấp ở ngoài cửa với vẻ mặt châm chọc, còn có một nữ nhân bộ dạng giống nữ nhân kia, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, tò mò nhìn bọn họ, giống như đang nhìn quái vật vậy.
Những tên này vốn là đại hán quen hô phong hoán vũ, hiện giờ lại vì đàn bà mà đi lau dọn, vốn đã tức giận, hiện giờ thấy mấy người này không hiểu chuyện, lập tức tức giận, "Còn không tránh ra, chính phòng để cho chủ nhân của chúng ta ở, hai viện đông tây các ngươi tự chen chúc ở đi."
Đến lúc đó mấy huynh đệ bọn họ chiếm hết chỗ ở đấy, mấy người này chỉ sợ phải ngủ ngoài hành lang.
Bốn người cũng không động đậy gì, ngược lại không biết là ai còn hừ lạnh một tiếng, mấy tên kia liền không vừa ý, trong đó có một người hung hăng ném cây lau nhà xuống đất, "Sao nào, không phục, muốn cò kè mặc cả? Lão tử nói cho các ngươi biết, có mắt thì tự nhìn, cho ngươi bạc, hay là không cho ngươi bạc, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nhường đường."
Lưu Hỏa nhìn giẻ lau nhà trên đất, đây chính là phát minh của tiểu thư, ban đầu là ở phủ Quốc Công và vương phủ dùng, sau đó phát triển thêm để cho cửa hàng hương liệu bán cho khách hàng, sau đó có người học theo, hiện giờ ở đâu cũng có rồi.
Những tên ngu xuẩn này vẫn không chịu hiểu chuyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc