Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 617

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bởi vì trời mưa liên tục, thuyền chở hàng, thuyền của quan đi qua đều không thể đi nhanh hơn được.
Nếu kịp thì có thể đến Tô Châu tránh mưa, còn thuyền đi chậm lại không có cách khác thì hầu như đều hạ trại ở bên ngoài trú mưa.
Cho nên đê Hà Hoa cũng đón không ít khách tới tránh mưa, có thương nhân, cũng có lữ khách bình thường.
Dân chúng ở đê Hà Hoa nhiệt tình hiếu khách, mặc dù có một số thương nhân phía bắc, ngôn ngữ không được thông thuận cho lắm, may mà có nhà đò hỗ trợ, hơn nữa những nhà đò này vì sinh ý lâu dài, làm ăn trên mặt nước, cũng không vì ngôn ngữ mà chiếm tiện nghi của thương khách, không để họ phải chịu thiệt.
Dù sao dân chúng ở đây không có nhiều lương thực tồn trong nhà, những nhà tốt nhất cũng chỉ là bậc trung, nhà giàu gần như tất cả đều đi vào trong thành hoặc huyện lý. Cho nên muốn cấp miễn phí thức ăn cũng không dễ dàng, mà những người qua đường này cũng hiểu chuyện, bỏ ra giá cao một chút mua gạo và lương thực, sau đó tự làm ra chút thức ăn.
Dù sao ở trên thuyền có nhóm được lửa nấu cơm, nhưng mưa lớn như vậy không an toàn lại bất tiện.
Phần lớn mọi người đều hạ trại cỏ ở bên ngoài thôn nhỏ, điều kiện đơn sơ, tất nhiên là khó khăn.
Người có chút tiền thì tìm nhà ở trọ, giá cũng hợp lý.
Mà lại được nuông chiều nên muốn kén cá chọn canh, yêu cầu chỗ ở gọn gàng sạch sẽ, không thể bị mốc, không thể có chuột, còn phải...
Điều kiện như vậy, trong thôn ở đê Hà Hoa chỉ có một tòa trạch viện thỏa mãn, đó chính là đại viện của Tuần gia mà Tô Mạt đang ở.
Gọi là đại viện cũng chỉ có ba dãy trước ba dãy sau chung một sân, cách đó một đoạn có hai tòa viện nhỏ.
Đây là đám người Lưu Hắc Hổ chuẩn bị riêng, để gia đình sống ở đây, khi người ở lại nhận được tin tiểu thư muốn tới, liền dọn dẹp sạch sẽ, lại đốt hương một lượt, sau đó một nhà suốt đêm di chuyển đến tiểu viện, để Tô Mạt ở chính viện.
Những người này đều là huynh đệ của Lưu Hắc Hổ, năm đó khi Hắc Hổ trở về núi nói với mọi người sau này mình là Nhị đương gia, Đại đương gia chính là đại tiểu thư - một tiểu cô nương sáu bảy tuổi.
Ban đầu có không ít huynh đệ cười nhạo, kết quả về sau Tô Mạt phái vài huấn luyện viên đặc biệt tới huấn luyện cho bọn họ, yêu cầu là dù không đạt được bằng mị ảnh kỵ sỹ, ít nhất cũng phải bằng được ba phần.
Nếu không thì trực tiếp về nhà làm ruộng đi, đường ra ngoài lăn lộn nữa.
Nàng chẳng những phái người đến, còn tặng vài rương vàng bạc, để cho những người đó có thịt cá để ăn, sau đó tiến hành huấn luyện cho bọn họ, khiến cho bọn họ một ngày như thần tiên một ngày như địa ngục.
૮ɦếƭ đi sống lại, cuối cùng một đám người cũng cứng rắn thành thép cả rồi.
Sau vô số lần dùng binh khí đánh nhau dựa trên huấn luyện kỹ năng bảo vệ tính mạng, người nào còn sống sót sẽ nhận được ưu đãi lớn, tất nhiên sẽ tôn thờ Tô Mạt.
Hiện giờ chỉ nghe nói tiểu thư tới đây, mặc kệ là có đúng người hay không, dù kia là nha hoàn của tiểu thư cũng sẽ được tôn sùng.
Bọn họ đối với đám người Tô Mạt lễ độ cung kính, chiếu cố cẩn thận, nhưng tuyệt đối không muốn tiến lên tranh công, trừ phi là cần thiết, ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện.
Buổi sáng ngày hôm đó trời quang đãng, mọi người đang tính rời đi, ai ngờ mưa to lại trút xuống, cuồng phong rít gào.
Tô Mạt đứng dựa vào lan can, đứng trên lầu hai nhìn ra ngoài thôn.
Từ nơi này có thể nhìn thấy mơ hồ bên bờ sông, chỉ thấy một đám người chật vật chạy dưới mưa.
Xem ra bọn họ cũng có chuẩn bị các loại đồ che mưa, kiệu cùng một số vật phẩm đi đường, nhưng gặp phải mưa lớn, cho dù là chuẩn bị tốt nhưng không che được hoàn toàn.
Ô che bị ném đi, áo tơi dính trên người, cỗ kiệu che mưa lập tức bị mưa gió thấm ướt.
Thật sự không có cách nào khác, bọn họ đàng phải phủ thêm áo tơi vào thôn tránh mưa.
Trong đó có một bóng người xinh đẹp, đó là nữ tử không thể nghi ngờ.
Nữ tử đó khẳng định được nuông chiều, nàng chưa từng chạm đất, mặc áo tới cầu kỳ, từ trên thuyền xuống ngồi trên ghế mây được bốn gã đại hán cường tránh nâng lên, sau đó đi vào trong mưa.
Dù là khi chật vật như vậy cũng phải làm phô trương, còn có thể ung dung như vậy... Có phần dọa người, Tô Mạt mỉm cười, phía sau có một ly R*ợ*u nho đưa tới, "Là hầm R*ợ*u chôn ở đây."
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói, sau đó đặt mấy món xuống bàn trà cạnh nàng, độ cao vừa tầm tay của nàng, cực kỳ thuận tiện.
Bên ngoài hành lang lầu hai có treo mành gỗ thảo, có thể đem treo trên mái nhà che mưa ở bên ngoài, như vậy dù là có mưa to mở cửa sổ cũng không sợ mưa hắt vào.
Ngoài cái đó ra, trên cửa sổ còn khảm một tấm thủy tinh lớn, trong suốt không tỳ vết, tầm nhìn không bị che đi chút nào.
Chỉ là màn mưa quá dày, nhìn xa chỉ thấy mờ mờ, sau đó tự tưởng tượng thêm vào.
"Cẩn ca ca, chúng ta có khách tới." Nàng cười cười, uống ly R*ợ*u nho, sau đó đặt lại trên bàn trà, chống tay lên khung cửa sổ, hô xuống phía dưới, "Lưu Hỏa, có khách đến, ra ngoài nhìn thử xem."
Lưu Hỏa đứng dưới mái hiên hô: "Tiểu thư, không có ai gõ cửa."
"Chuẩn bị." Nàng lười nhác nói.
Lưu Hỏa nghi hoặc nhìn ra ngoài xem, ban ngày hắn và Lưu Vân ở hậu viện, nên cố tình mua một cái chuông, nếu có người tới thì kéo dây chuông, chuông trong viện kêu bọn họ sẽ nghe thấy.
Mấy ngày gần đây, người dân tới cửa đều làm như vậy.
Hôm nay mưa lớn, hẳn là không có ai đến.
Nhưng tiểu thư lại sai hắn tất nhiên hắn nhanh chóng đi ra xem, mới vừa đi đến cửa, quả nhiên tiếng chuông vang lên.
Lưu Hỏa nói thầm: "Bản lĩnh tính toán của tiểu thư càng ngày càng xuất thần rồi."
Hắn mở cửa ra, chưa kịp nói gì đã bị hắt nước mưa vào đầy người.
Là do người tới *** tơi, hơi mạnh tay một chút, nhưng không để ý bên trong có người mở cửa.
Lưu Hỏa liền cảm thấy tức giận, lại nghe thấy đối phương hô lớn, "Nhanh lên, đi nấu nước nóng, bảo người ở chính phòng nhường lại phòng sạch sẽ, cho người chuẩn bị mấy hũ R*ợ*u ngon, giết heo thịt gà, rau xanh phải tươi mới,...Đúng rồi, trước tiên lấy mấy thùng nước tới, mấy ông đây dính toàn bùn, cần phải tắm rửa."
Lưu Hỏa tức giận nhíu mày, lạnh lùng nhìn đại hán thô kệch đứng ở cửa, mày rậm mắt nhỏ, vẻ mặt dữ tợn.
Một tên nát R*ợ*u, nói ra toàn câu gây cười.
Đại hán kia thấy hắn vẫn bất động, lập tức giận dữ, quát lớn nói: "Không có mắt hay là lỗ tai bị điếc hả, còn không nhanh đi chuẩn bị? Chủ nhân chúng ta rất nhanh sẽ tới đây."
Lưu Hỏa chẳng những không đi, ngược lại khoanh tay, tựa vào khung cửa, chống một chân lên, đơn giản giả bộ ngủ.
Đại hán kia giận tái mặt, nắm đấm bay tới, "Tiểu tử này muốn ૮ɦếƭ."
Lúc này người thứ hai đi dò đường cũng tới, vừa thấy liền vội vàng quát hắn dừng lại, "Lưu đại, không được vô lễ, chủ nhân rất nhanh sẽ tới, chủ nhân dặn dò không được bắt nạt người dân."
Người nọ vội chạy tới cửa, cởi bỏ áo tơi, lộ ra gương mặt nhã nhặn, từ trong ***g *** lấy ra một thỏi bạc, ước chừng mười hai lượng, hắn cười cười đưa tới trước mặt Lưu Hỏa, "Vị tiểu ca này, làm phiền huynh, đây là tiền đặt cọc, sau này sẽ trả gấp ba bốn lần, nếu hầu hạ tốt, chủ nhân ta sẽ khen thưởng gần trăm lượng bạc đấy."
Hai tay Lưu Hỏa vẫn khoanh trước ***, lười biếng liếc mắt nhìn bọn họ, hừ nói: "Gần trăm lượng bạc nhiều lắm sao? Ta cho ngươi hai trăm lượng, ngươi đến nhà khác hỏi đi, chúng ta ở đầy rồi, không có phòng thừa."
Tên được gọi là Lưu đại kia liền nổi điên lên, vung quyền đánh Lưu Hỏa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc