Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 616

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong đó có một thanh niên dung mạo bình thường, cười ngây ngô nói phải về nhà nấu cơm cho mẫu thân, trên đường đi hắn rẽ vào một ngõ nhỏ, ở đó có người đang đợi hắn, bọn họ trao đổi với một lúc.
Một người khác đi vào sân sau của một tòa viện nhỏ, báo cáo sự tình cho A Lý.
A Lý vỗ vai hắn, "Nói với Tiểu Hắc, hắn làm không tệ, bảo hắn cẩn thận một chút."
Sau đó phân phó thêm một chút, rồi cải trang, đến bến tàu xuôi thuyền về phía nam.
Lần này thuyền đi một đường thông suốt, Tô Mạt cũng không vội vàng, giống như đang du ngoạn sơn thủy, không hề có nửa điểm giống như đi báo thù.
Buổi tối nàng cũng không để lão Lâm thắp đèn đi tiếp, ngược lại hoặc là tìm thôn xóm, thị trấn ở gần đó nghỉ ngơi, hoặc là dừng thuyền bên bờ, qua đêm trên thuyền.
Nâng cốc ngắm trăng hóng mát nghe gió.
Ngoại trừ Lan Nhược, ngay cả Lưu Vân cũng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn, tiểu thư không phải là người như vậy, hơn nữa nếu thật là người như vậy thì cũng không cần báo thù gì nữa.
Chỉ có cách giải thích duy nhất là tiểu thư vô cùng bi thương, tự trách, nên làm ngược lại bình thường, không hề để ý gì đến mục đích ban đầu.
Hắn sợ Tô Mạt giấu trong lòng nhiều chuyện sẽ hại thân thể, lại không dám tùy tiện góp lời với Hoàng Phủ Cẩn.
Lại sợ Lưu Hỏa và Lan Như cười, bản thân trước đây luôn có nguyên tắc hiện giờ lại không có chủ ý gì, cho nên chỉ có thể tìm Lan Nhược để thương lượng.
Bởi vì Lan Nhược sẽ không cười hắn, cũng sẽ không đem chuyện hắn cũng có lúc không bình tĩnh ra nói với người khác.
Lan Nhược nghe xong băn khoăn của hắn, vậy mà không hề keo kiệt cho hắn một nụ cười tươi tắn: "Có một số người khiến cho người khác không thể nhìn thấu. Tiểu thư là người như vậy."
"Nhưng trước đây ta không thấy tiểu thư khó hiểu như vậy." Lưu Vân có chút thất vọng, cảm thấy chính mình mấy năm nay có phải là quá an nhàn hay không, năng lực đã kém đi.
Lan Nhược nhướng mày, "Dù sao vẫn luôn có người dù thái sơn có sập trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi, cho dù chuyện có lớn đến đâu cũng vẫn có thể nói cười rôm rả, tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra."
Nhìn ra thì có ích lợi gì?
Khiến cho địch nhân vui mừng? Để cho người thân lo lắng?
Một điểm tốt cũng không có.
Lưu Vân thở dài: "Trước đây thiếu gia chúng ta cũng là như vậy, nhưng mà hiện giờ không như vậy, chỉ sợ là đã bại bởi tiểu thư rồi."
Khi đó Hoàng Phủ Cẩn một mình gặp phải mười vạn quân địch nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, dù có khả năng sẽ thất bại thảm hại, thậm chí là sẽ mất mạng, đều không hề lo sợ.
Chỉ là từ khi yêu tiểu thư, trong lòng người có nhiều lo lắng hơn.
Chỉ cần tiểu thư có chút đau đầu, thiếu gia liền không bình tĩnh được.
Đi ngang qua Tô Châu, Tô Mạt cũng không tiến vào như kế hoạch, ngược lại dừng chân ở một thôn xóm nhỏ ở mép nước.
Lần này xuôi nam, ngoài Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới và người Tô gia, cũng không có nhiều người biết.
Mà Tô Mạt muốn che dấu tung tích, ít nhất che dấu được một thời gian ngắn cũng không phải điều quá khó.
Nhưng nàng biết, chỉ cần Bạch y nhân lộ diện, hoặc Thẩm gia ra mặt, thân phận của nàng và Hoàng Phủ Cẩn tuyệt đối không phải là bí mật.
Cũng muốn làm khó Thẩm tam tiểu thư một chút, để cho nàng ta biết muốn một chút cũng thoải mái được vài ngày.
Nàng cũng không phải là người không hiểu chuyện, dù hoài nghi Thẩm gia nhưng vẫn để cho họ có cơ hội giải thích.
Sau khi Tô Mạt nhận được tin tức từ A Lý thì dừng lại ở một thôn nhỏ bên bờ đê Hà Hoa, tạm thời không xuôi nam, bởi vì nếu bang chủ Tào bang kia ra tay, ở trên nước không tiện bằng ở trên mặt đất.
Có thể nàng không coi trọng Thẩm tam tiểu thư, nhưng cũng không thể coi thường Ngụy An Lương.
Nghe nói tính tình của Ngụy An Lương giả dối tàn ác, có danh hiệu là Thủy long vương.
Từ nhỏ không rõ xuất thân lại không có bối cảnh gì, dưới tình huống dựa vào sự thông minh của bản thân và liều ૮ɦếƭ tàn nhẫn tạo thành sức mạnh, thể hiện hết tài năng của mình, từ một tiểu mục đầu được phân lên thành đà chủ, sau đó ngồi lên vị trí bang chủ hiện giờ.
Chỉ mới hai mấy tuổi, cũng được cho là có dũng có mưu làm bá chủ một phương rồi.
Dù là Thẩm gia cũng chỉ là quan hệ hợp tác, tuyệt đối không phải quan hệ lệ thuộc, hắn cũng Thẩm lão gia có thể ngồi ăn cùng một bàn.
Mấy trăm năm qua, triều đình và Tào bang giống như đối với giang hồ, tương trợ lẫn nhau.
Triều đình kiêng kị sức ảnh hưởng và thế lực của Tào bang, cũng không thể trực tiếp quản lý, ngay cả có tiếp quản cũng không thể làm tốt được so với sự quản lý của Tào bang, ngược lại còn khiến cho đại loạn.
Cho nên, các thế hệ triều đình liền lấy dân trị dân, để cho Tào bang giúp quản lý đường thủy, chỉ cần không có mưu đồ làm phản, triều đình không can thiệp nhiều.
Hơn nữa thủy vận của triều đình còn phải dựa vào Tào bang, cho nên giữa hai bên cho dù có mâu thuẫn nhưng không trở mặt với nhau.
Triều đình cũng không thể để cho Tào bang phát triển quá lớn.
Nhất là đến thế hệ Đại Chu hiện nay.
Tô Mạt đã sớm dự đoán được thế cục hiện tại, cho nên nàng đã sớm để cho Lý Hắc Hổ đưa người ra, để bọn họ dùng hết khả năng xâm nhập vào Tào bang.
Bởi vì bang phái muốn sử dụng con đường thủy, không dựa vào Tào bang, muốn tự lập môn hộ là không có khả năng xảy ra.
Đây không đơn giản là cao thủ võ lâm quyết đấu thắng thua, đây là làm theo ý dân lòng dân, dù nhân vật có lợi hại hơn nữa cũng phải thuận theo tình thế đó.
Cho nên Tô Mạt áp dụng biện pháp phân hóa ngầm.
Hiện giờ người của nàng ở Tào bang đã nắm giữ được kha khá, thậm chí có vài người đã lên làm chủ phân đàn,hay vị trí phó bang chủ.
Dưới quyền cũng có ngàn vạn huynh đệ.
Nếu đến lúc đó thật sự trở mặt, Ngụy An Lương dám đối địch với nàng mà nói, hắn cũng phải cẩn thận xem lại, đã không còn một nửa số người, Tào bang có còn là Tào bang nữa hay không.
Tào bang không thể chấp nhận thế lực bên ngoài nổi lên, lại không có cách nào ngăn cản được thế lực bên trong lớn mạnh, nếu là có dị tâm, nếu không thể giải quyết công bằng, vậy thì có nghĩa là phải tách ra.
Cục diện một mình Ngụy An Lương độc chiếm phải được sửa lại.
Cho nên Tô Mạt không sợ, nàng thậm chí còn cảm thấy Ngụy An Lương không chừng còn sẽ giúp đỡ chính mình.
Nàng đã chọn một địa điểm tuyệt đẹp, người dân hiền lành, dừng chân bên đê Hà Hoa, thảnh thơi cùng người dân địa phương nói chuyện phiếm, thưởng thức những món ăn dân dã, những món ăn vặt của nhà nông, uống rượu nhà nông ủ.
Lại để cho mấy người Lưu Vân giúp đỡ không công cho người dân, hoặc là mấy tiểu hài tử muốn tập võ thì cũng có thể chỉ dạy cho vài chiêu, cũng không bị coi là tới làm phiền người khác.
Mùa mưa lũ định kỳ chưa kết thúc, thường xuyên mưa to liên tiếp vài ngày, nước sông không ngừng dâng cao, may mà đê ngăn trải qua vài thập niên vẫn được giữ gìn và bảo vệ cẩn thận, không hề xảy ra chuyện nguy hiểm gì.
Cho nên tân hoàng Hoàng Phủ Giác đăng cơ coi như là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.
Nếu không vừa đăng cơ đã xảy ra tình trạng lũ lụt, vài tỉnh báo nguy, tiếp theo sẽ có vô số người ૮ɦếƭ, sau đó trợ giúp nạn thiên tai, phòng ngừa ôn dịch, hơn nữa còn tra ra quan địa phương ức Hi*p dân địa phương,...
Đến lúc đó ngôi vị hoàng đế có thể ngồi yên hay không vẫn phải nói lại.
Tô Mạt cảm thấy vận khí của Hoàng Phủ Giác không tệ, chỉ cần hắn cố gắng, thì có thể trở thành một minh quân được lưu danh sử sách, trở thành minh quân đầu tiên của lịch sử Đại Chu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc