Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 615

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trên sông và đường biển vận chuyển hàng hóa ở Giang Nam, khắp nơi đều là đệ tử của Tào bang, bọn hắn tự cho mình là bá vương ở đây, người bình thường, người thế lực còn nhỏ gặp phải bọn họ, trừ phi là đặc cách, nếu không sẽ không thể toàn thân mà lui ra.
Hiện giờ Tô Mạt không hề kiêng dè gì mà ra tay với bọn hắn, mặc dù là bọn hắn mắng chửi người trước, Hoàng Phủ Cẩn cũng có chút lo lắng.
Tất nhiên hắn không sợ gây chuyện, hắn lo trong lúc đó nàng gặp phải sơ xuất gì đó.
An toàn của nàng, là chuyện hắn lo lắng nhất.
Tô Mạt biết hắn đang lo lắng điều gì, cúi đầu đặt tai lên mặt bàn, vẫy tay về phía hắn, cười hì hì nói: "Huynh cũng tới nghe thử đi, chơi thật vui."
Nội lực của hắn thâm hậu, có thể cạch không nghe thấy âm thanh, tiếng từ trong nước truyền tới thuyền, lại truyền tiếp tới mặt bàn, rồi tới tau, vô cùng rõ ràng.
Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên không cần ghé vào bàn cũng có thể nghe thấy, hắn sủng nịnh nhìn nàng, giống như nhìn một tiểu hài tử nghịch ngợm đáng yêu.
Chẳng qua là nàng có thể thoải mái đối mặt với những chuyện đã xảy ra, không có đau khổ tiều tụy như trước nữa khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Cho nên dù nàng có đùa dai một chút, hắn cũng không có ý kiến gì cả, dù có hơi quá đà thì hắn cũng sẽ giúp nàng thu dọn.
Bên ngoài khoang thuyề, nhóm người chèo thuyền có chút kinh hoảng, mặt nước xuất hiện màu đỏ, đậm tới mức không tan ra mà xông thẳng lên, sau đó bị phai nhạt đi.
Thuyền rung lắc mạnh một cái, nhóm người chèo thuyền vội vàng ổn định lại, cón có người đến cạnh khoang thuyền nói với Tô Mạt, "Tiểu thư đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Kỹ thuật chèo thuyền của hắn là được truyền từ đời này sang đời khác, hơn nữa từ khi sinh ra hắn hầu như là ở trên mặt nước, không thể so cùng với mấy tên tầm thường khác.
Tô Mạt cười cười: "Lâm sư phụ, ta cũng không lo lắng, còn đang chờ xem kịch vui."
Thủy thủ trên mấy chiếc thuyền vây xung quanh bọn họ luôn chăm chú nhìn dưới nước, không ngừng có người nhảy xuống, còn có người bị kéo lên.
Có người vội vàng nổi lên, hô lớn: "Gặp quỷ rồi, các nàng là người hay quỷ vậy, không cần thở sao?"
Những người đó cũng có chút bản lĩnh, kết quả là không chịu được một chiêu, chỉ là trong chớp mắt, liền bị thương mà quay về.
Thật sự là dọa người, còn muốn tranh công với thủ lĩnh, cũng không thể để bang chủ mất mặt trước Thẩm tam tiểu thư.
Bỗng nhiên, đội ngũ thuyền kia xảy ra rối loạn, một chiếc thuyền cứ như vậy mà chìm xuống, mọi người không kịp phản ứng, lại một chiếc thuyền khác bị lật, thủy thủ trên thuyền vội vàng nhảy xuống nước.
Mà đám người bọn hắn phái đi ***c thuyền của Tô Mạt lại như biến thành bong bóng cá, tuy là không ૮ɦếƭ, nhưng tất cả đều hôn mê, nếu không được cứu thì chắc chắn là phải ૮ɦếƭ.
Xem ra đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu mình còn không biết tốt xấu, chỉ sợ bọn họ sẽ hạ sát thủ.
Tên thủ lĩnh đau đầu không biết làm sao, nếu thuyền của mình cũng bị lật, vậy thì mặt mũi này cũng vứt đi luôn.
Sau này chính mình không thể thống lĩnh trăm huynh đệ được rồi.
Hắn thấy càng ngày càng nhiều thuyền bị lật, rất nhanh sẽ đến thuyền của mình.
Hắn quyết định nhanh, vung bàn tay lên, "Rút lui."
Sau đó hắn đứng ở mũi thuyền, ôm quyền hướng về phía thuyền Tô Mạt hô lớn, "Đắc tội, nếu các vị không nể mặt, vậy thì mời tiếp tục xuôi nam, chỉ là phía trước gió lớn, nhân vật nhỏ bé như chúng tôi không thể so sánh được. Các vị vẫn nên lưu ý một chút."
Trong lòng hắn có chút bội phục, dù sao đối phương chỉ phái ra hai người, mặc kệ là dùng phương pháp nào, đều là bản thân mình vô năng.
Tô Mạt nghe rõ những điều hắn nói, cười khanh khách, nâng chén hướng về phía hắn ta, "Đa tạ vị đại ca này đã nhắc nhở. Tuy là hiện giờ trên nước có chút hỗn loạn, nhưng muốn làm gì thì phải làm đến nơi đến chốn, gót chân phải đứng cho vững. Cũng đừng luôn đi theo người khác, kết quả là giỏ trúc múc nước chả được gì."
Trong lòng nam nhân kia vừa hận vừa sợ, nhưng thật sự là bội phục, nói cảm tạ, rồi bảo người nhường đường.
Khi thuyền của bọn họ đi qua khỏi, hai tỷ muội Lan Nhược Lan Như từ dưới nước nhảy lên thuyền.
Những thủy thủ kia chỉ thấy hai cô nương dáng người yểu điệu, mặc một bộ quần áo bó sát màu da cá, trên đầu cũng đội mũ giống như vậy, trên lưng còn đeo một khí nang màu đen, không biết làm từ chất liệu gì.
Đợi các nàng kéo khăn chùm đầu xuống, *** áo bên ngoài ra, liền lộ ra sa y phiêu dật bên trong, theo gió sông bay phất phới không ngừng.
Tóc đen, gương mặt xinh đẹp, thì ra là hai tỷ muội vô cùng diễm lệ.
Tuy rằng đang là đối thủ, những người đó cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, còn có người bội phục giơ lên ngón cái, cho dù là đám người bị các nàng đả thương cũng không hề oán hận.
Bởi vì công phu của họ thật sự là hơn người, cũng không dùng đến mỹ nhân kế hay các thứ tương tự.
Cho nê, dù là thất bại nhưng cũng vui vẻ.
Nhưng bọn họ không biết rằng, trên tháp cao bên bờ, một thiếu nữ y phục lộng lẫy, tay cầm kính viễn vọng nhìn toàn bộ.
Nhìn thấy đám người Tô Mạt bình yên vô sự rời di, những người nàng tìm tới giúp đỡ lại đứng vỗ tay cho bọn họ, nàng quả thật tức muốn ૮ɦếƭ rồi.
Gương mặt xinh đẹp như phủ một lớp băng, âm trầm đáng sợ.
"Bọn họ là ai, tra được chưa?" Giọng nói của nàng vốn cực kỳ êm tai, nhưng bởi vì tâm tình không tốt, cho nên có chút khàn khàn.
Nam tử tuấn tú đứng sóng vai bên cạnh nàng, khí chất lạnh lùng, gương mặt không thể hiện biểu cảm gì, nghe nàng hỏi liền nói: "Chúng ta gần như đã vận dùng tất cả thế lực có thể điều động, vậy mà vẫn không tra ra được lai lịch của bọn họ. Rất kỳ lạ."
"Phế vật!" Thiếu nữ quát một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, trừng mắt nhìn nam tử, "Sao ngươi không nghĩ cách dùng tới thế lực trong nhà? Cha ta, đại ca, nhị ca, tùy tiện một chút là có thể dùng tới, nhiều năm như vậy, tới giờ ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào."
Biểu tình trên mặt nam tử càng thêm cứng ngắc, giống như khắc ra từ đá, không nói được một câu nào.
"Thôi, phế vật, dựa vào các ngươi thì heo đực cũng có thể sinh con rồi." Nàng hừ lạnh một tiếng, "Không cần ngươi làm, ta đi tìm Ngụy An Lương."
Nói xong nàng ném kính viễn vọng được khảm không ít bảo thạch quý hiếm xuống đất, lại đạp thêm hai cái, giống như đang trút giận, "Phế vật!"
Sau đó xoay người đi xuống lầu, tùy tùng của nàng cũng đi theo.
Hai mắt nam tử kia ảm đạm, hai tay nắm chặt, hai vai hơi run run.
Cắn chặt môi, không phát ra chút âm thanh gì.
"Lý Thanh ca, huynh đừng khổ sở, tiểu thư chỉ tức giận thôi." Phỉ Thúy thở dài, cũng nhanh chóng đuổi theo tiểu thư.
Nữ tử tuyệt sắc kia chính là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Tinh Tinh.
Nam tử kia là con nuôi của phụ thân nàng, cũng coi như là đồ đệ, nhưng trên thực tế thì coi như là người hầu của nàng, từ nhỏ đã bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, kêu đến kêu đi, lại không hề được nàng coi trọng chút nào.
Lý Thanh cứng ngắc đứng ở đỉnh tháp, nhìn Thẩm Tinh Tinh cưỡi ngựa chạy đi, phương hướng là biệt viện của Ngụy An Lương bang chủ Tào bang ở Duy Dương, hắn nắm chặt tay khiến các khớp xương trắng bệch.
Bỗng nhiên sắc mặt hắn tối sầm xuống, xoay người nhảy xuống, vài thủ hạ kinh hô, đã thấy hắn tìm vài điểm tựa, cứ như vậy nhảy xuống.
Mấy người liền thở nhẹ ra, tiểu thư nổi giận, khiến cho tâm tình của thiếu gia không tốt, không ai dám thở mạnh một tiếng.
Nếu không sẽ trở thành một cái bia sống.
Mấy người thấy hắn rời đi liền buông lỏng nói: "Đi tới cổ vũ cho Phi Vân cô nương đi."
"Hay là đi đánh bài đi, mệt mỏi quá, cần được thả lỏng một phen."
"Vẫn là nên đi tìm người thân mật một chút đi, thả lỏng gân cốt, khà khà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc