Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 613

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Quả thật là quá nực cười rồi!
Phỉ Thúy tức giận tái mặt đi, chỉ vào Lan Nhược nói không ra lời.
Lan Như cười cười, hảo tâm nhắc nhở: "Phỉ Thúy cô nương, cô cũng đừng cố tình gây sự, cô có chứng cứ gì nói chúng ta giả mạo tiểu thư nhà các ngươi? Chỉ bằng mấy tên du côn tới gọi chúng ta Thẩm tiểu thư Thẩm thiếu gia? Dạo này có một số người không có mắt nhìn."
Lời của nàng càng khiến Phỉ Thúy tức giân, nhưng lại không nói lên lời, nàng ta hung hăng nói: "Dù sao, dù sao ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi dám giả mạo tiểu thư nhà chúng ta, thì tự gánh lấy hậu quả!"
Lan Như vẫn cười như cũ, "Phỉ Thúy cô nương, tức giận không tốt, tiểu thư của chúng ta nói, nữ hài tử tức giận nhiều sau này làn da sẽ chuyển sang màu vàng, quay về nói cho tiểu thư các ngươi, làm ngươi phải quanh minh lỗi lạc, đừng có lén lút."
Phỉ Thúy tức giận đến toàn thân phát run, nói không ra lời, "Ta, ngươi, các ngươi, các ngươi cứ chờ xem!"
Nàng ta thở phì phò dẫn người rời đi.
Chờ nàng ta vừa đi, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn thay đổi y phục đi xuống lầu, hai người đều không thích phô trương, nhưng là có mấy người Lan Nhược Lưu Hỏa ở đây, nếu chủ tử nhà mình ăn mặc quá bình thường, vậy thì là do bọn họ vô năng.
Cho dù là chủ tử yêu cầu phải khiêm tốn, bọn họ cũng vừa là khiên tốn vừa xa hoa.
Một bộ quần áo cho dù là bình thường, cho dù là Tô Mạt chỉ mặc một lần, yêu cầu của bọn họ cũng vô cùng hà khắc.
Dù sao cũng có bạc, không dùng cho chủ từ thì dùng cho ai?
Cho nên chỉ cần là người biết thức thời, nhìn một cái liền biết Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn không phải là người bình thường, không dám đắc tội, mà người không biết thức thời thì càng không cần nói đến.
Tô Mạt nhìn bọn họ một chút, "Chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục khởi hành xuôi nam."
Nàng đã bứt dây động rừng, cũng không muốn tốn thêm thời gian chơi cùng với vị đại tiểu thư kia.
Lưu Vân và Lưu Hỏa chuẩn bị đồ đạc, đồ đạc mang theo không nhiều, dù sao trên đường đều có người dựa theo yêu cầu của bọn họ mà chuẩn bị.
Lan Nhược giúp Lưu Vẩn thu dọn quần áo, xa phu đưa xe ngựa và ngựa đã chuẩn bị tốt tới, bốn con ngựa đều được chăm sóc vô cùng tốt, tinh thần tỉnh táo.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn lên xe ngựa, Lan Nhược và Lan Như lên một chiếc khác, huynh đệ Lưu Vân Lưu Hỏa cưỡi ngựa đi hai bên.
Đoàn người chưa tới bến tàu, đã bị người chặn lại trên đường.
Đối phương có tổng cộng hai mươi ba người, một người lớn người và ngựa, vẻ mặt hung dữ, trên mặt che vải đen, hùng hổ, vừa thấy liền biết không tốt đẹp gì.
Người cầm đầu nhìn giống như trượng nhị kim cương, khiến cho Tô Mạt nhớ tới tùy tùng đi theo bên người Vu Hận Sinh.
"Các ngươi, đi xuống!"
Tên cầm đầu hô lên một tiếng, giọng nói khiến ***g *** của người xung quanh bị chấn động.
Lưu Vân thản nhiên nói: "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào? Chúng tôi chỉ là đi ngang qua quý bảo địa, hiện giờ muốn đi xuống phía nam, mời nhường đường một chút."
Chó ngoan không nên chắn đường.
Nhưng hiển nhiên vị nhân huynh kia không có giác ngộ như vậy, tên cầm đầu hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo chỉ vào mình, "Ta chính là Kim gia gia, Kim Cương đại gia."
Vốn Lưu Vân không có biểu hiện gì, đột nhiên nở nụ cười, hắn nghi hoặc nói: "Vị Kim gia gia, huynh vừa là gia gia lại là Kim đại gia. Vậy xin hoi, huynh cùng với ai sinh ra chính mình vậy?"
Kim Cương vừa nghe thấy vậy gương mặt vốn đã đen lập tức đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như dã thú dậm chân một cái, mặt đất cũng bị chấn động, "Lão tử cùng ai sinh liên quan rắm gì tới ngươi!"
Gầm lên một tiếng, hắn nhảy lên cao ba thước, nắm đấm và thiết chùy bay về phía Lưu Vân.
Người này tuy ***, nhưng sức mạnh vô cùng lớn, quyền phong vậy mà vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Vân nghiêng đầu qua một bên, nhánh tóc buộc sau gáy bị thổi bay, lả tả rơi xuống vài sợi.
Hắn nhíu mày lại, thân người ngả ra sau, một thiết cầu, một nắm đấm của Kim Cương liên tiếp đánh tới, sau đó đợi lực của hắn ta yếu đi, Lưu Vân bám hai tay trên yên ngựa, hai chân tung ra liên hoàn cước, hầu hết đều rơi vào lưng của tên Kim Cương kia.
Nếu không phải hắn lưu tình, một cước vào đầu đủ khiến hắn ta hôn mê.
Nhưng mà hắn ta cũng phải chịu đủ.
Tô Mạt đã sớm dạy qua cho bọn họ, không cần quan tâm tư thế nào, có thể nhanh chóng đánh bại được địch nhân là tốt nhất.
Hơn nữa ngoài trêu đùa cần thiết, không được tự phụ võ công cao cường, mà đi trêu chọc đối thủ, có thể một chiêu đánh bại địch thì hãy dùng ngay một chiêu.
Cho nên Lưu Vân không cho Kim Cương thời gian thở dốc, một chiêu khiến hắn ta gặp khó khăn, mê man một hồi, có chút mờ mịt lắc lư.
Thủ hạ của hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, hắn lại cảm thấy mất mặt mũi, nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền hất tay thủ hạ ra, lần thứ hai xông lên.
Tư thế kia không thua kém gì một con gấu đen.
Hắn dùng chiêu hắc hổ đào tâm, quyền phong kình bạo, khóe môi Lưu Vân khẽ nhấc lên, tiêu sái lộn một vòng, từ trên ngựa nhảy xuống.
Khi nhảy xuống, mũi chân cách đầu của Kim Cương một đoạn, sau đó hung hăng đá vào cằm hắn một phát, lại dựa thế xoay người, xoay vòng trên không trung, sau đó lại dùng tư thế tự nhiên ngồi lại trên yên ngựa.
Tên Kim Cương ngã rầm một cái trên mặt đất.
Người dân xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Thủ hạ của Kim Cương xông lên phía trước đỡ lấy hắn, vươn nắm đấm ra uy hiếm người dân vây xem xung quanh.
Người dân không biết chuyện gì, nhưng nhìn đám người bộ dạng hung dữ của đám người kia là biết lại đi bắt nạt người khác, lại nhìn Lưu Vân Lưu Hỏa đều là công tử tuấn tú, ngay cả người đánh xe cũng tuấn tú lịch sự, tuy không nhìn thấy người trong xe, nhưng đều đoán được đó tất nhiên không phải là người bình thường.
Nói không chừng là công tử tiểu thư của thế gia danh môn nào đó.
Nếu không làm sao nuôi nổi Lưu Vân vừa tuấn tú vừa có võ công như vậy?
Kim Cương được thủ hạ cứu tỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng: "Tất cả xông lên cho ta!"
Trong xe ngựa, Tô Mạt không kiên nhẫn nhíu mày, căn dặn nói: "Lưu Vân, ngươi cùng Lưu Hỏa dạy dỗ bọn chúng, chúng ta đi trước."
Lưu Vân và Lưu Hỏa nhận lệnh, hai ngựa tiến lên phía trước, ngăn đám người kia lại.
Người đánh xa liền đánh xe đi, tiếng vó ngựa thanh thúy, ung dung rời đi.
Tuy rằng hơn hai mươi gã đại hán cũng xông lên, nhưng đều không vượt qua được Lưu Vân và Lưu Hỏa, hai người thoải mái đánh lui đám người kia.
Tiểu thư không ở đây, Lưu Hỏa vui vẻ phô trương.
Nhiều lần hắn muốn ra tay, tiểu thư đều không cho cơ hội, lần này tiểu thư đi trước, kia không phải là để hắn tùy ý ra tay sao?
Hắn hết sức thể hiện võ công của mình, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng tiêu sái, thậm chí còn dẫn địch từ bên chỗ Lưu Vân sang, dẫn tới từng tiếng ủng hộ của người dân xung quanh, thậm chí còn có mấy cô gái lớn mật ném khăn tay, túi thơm, còn có một vị người phụ nữ lớn tuổi gan lớn trực tiếp tháo thắt lưng ném đi, hô to, "Tiểu ca, ngươi giỏi quá!"
Lập tức vẻ mặt của Lưu Vân tối lại, hắn thấp giọng quát, "Nếu không muốn bị tiểu thư mắng, thì tốc chiến tốc thắng đi."
Hắn thật sự không chịu được Lưu Hỏa, bộ dạng như đã lâu không được xuất môn, cái tất xấu thích náo động kia không biết có từ bao giờ.
Trước đây hắn ta không như vậy.
Nhất là năm xưa...Nhớ tới năm xưa, hắn thở dài, cũng không còn tức giận với Lưu Hỏa nữa.
Lưu Hỏa thấy Lưu Vân tức giận, cũng không dám mồm mép lừa người nữa, tốc chiến tốc thắng, đánh ngã đám người gần mình, sau đó lôi một tên lại, dẫm lên vai của hắn, cười nhẹ nói: "Là Thẩm gia phái các ngươi tới?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc