Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 612

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Bọn họ nhất định có đồng bọn, tiếp tục tra!"
Vài tên binh lính quanh đó vội vàng tiếp tục điều tra, tất cả đều có chỗ không hiểu, chỉ có thể đuổi theo người dẫn đầu để hỏi ý kiến.
"Trình Hưng đại ca, huynh làm người tốt thì nên làm tới cùng đi, giúp chúng huynh đệ không quá mất mặt trước mặt tri phủ phu nhân."
Ai chẳng biết tri phủ luôn nghe theo lời của phu nhân, người nào muốn sống yên lành đều phải nhìn sắc mặt của tri phủ phu nhân mà làm việc.
Trình Hưng không nói gì, có người đưa ra ý kiến: "Hay là nói đó là Thẩm tam tiểu thư là được."
Trình Hưng hừ một tiếng, xoay người tránh đi.
Mấy người còn lại liền liếc mắt ra hiệu, quan hệ giữa Trình gia và Thẩm gia không tốt, đây là bí mật mọi người đều biết.
Tô Mạt cứ đốt lửa, còn người khác dập lửa thế nào đã không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Nàng vừa nghe thấy tên quan binh tên là Trình Hưng kia muốn tìm bọn họ, vội vàng lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn trốn đi, sau đó tập trung lại với nhóm người Lan Nhược, sau đó quay về khách điếm.
Lưu Hỏa và Lan Như vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, bọn họ hưng phấn khác thường, vây quanh Lan Nhược nói không ngừng.
Lưu Hỏa khen: "Lan gia tỷ tỷ, ngươi khiến người khác được đại khai nhãn giới, quả thật là múa như thần."
Lan Như cũng hưởng ứng, "Tỷ tỷ, không ngờ tới, muội vẫn cho là tỷ không thích mấy thứ này, không ngờ tới..."
Ánh mắt Lan Nhược sắc như đao, đưa mắt lườm hai người, hừ một tiếng, "Nói nhiều điều vô nghĩa như vậy. Đó là do tiểu thư dạy tốt, cho dù vậy cũng không bằng được một phần của tiểu thư."
"Nhưng tiểu thư cũng khen tỷ làm tốt mà." Lan Như hơi chu miệng lên, vừa rồi tiểu thư cũng hết lời khen thưởng tỷ tỷ mà.
Hơn nữa tiểu thư còn nói, Lan Nhược có thể được chọn một phần thưởng, như vậy có thể nói là tỷ tỷ có thể đề nghị với tiểu thư và thiếu gia để cho bốn người bọn họ sau này được đi theo họ không?
Chân trời góc biển, chỉ có hai người thiếu gia và tiểu thư đi như vậy rất nhàm chán, có bốn người bọn họ đi theo, có thể dắt ngựa giặt đồ, có thể săn thú nhóm lửa, có thể canh chừng, sau này còn có thể giúp bọn họ chăm con, giúp được rất nhiều thứ mà.
Lan Nhược liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Các ngươi nên nuốt xuống những chủ ý xấu vào bụng đi, tiểu thư và thiếu gia có tính toán của mình, nếu muốn nhất định sẽ mang chúng ta đi theo."
Lan Như và Lưu Hỏa liếc nhìn nhau một cái, "Vậy thì không nói nữa, chúng ta cố gắng thể hiện, để cho tiểu thư cảm thấy cần tới chúng ta?"
Lan Như nhảy dựng lên: "Muội đi trải giường cho tiểu thư."
Lưu Vân giữ nàng lại: "Cái kia, Như muội muội, đừng gấp như vậy, việc trải giường này, không cần đến chúng ta, có thiếu gia rồi."
Lan Như che miệng cười trộm, ra sức gật đầu, "Đúng rồi, đúng rồi."
Lan Nhược vỗ nàng một cái, "Đúng cái đầu, giờ suy nghĩ xem kế hoạch lần này nên sử dụng người như thế nào, có khả năng bị bại lộ hay không, tất cả phân tích rõ ràng, rồi báo cáo lại cho tiểu thư."
Có người có lẽ muốn chuyển từ tối sang sáng, sau đó tiến vào phạm vi tổ chức bảo vệ, tránh để cho người có tâm biết, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho bọn họ.
"Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo."
Lan Như kéo Lưu Hỏa sang một bên thảo luận kế hoạch.
Tô Mạt đang ngồi dưới ánh đèn suy nghĩ mọi chuyện, Hoàng Phủ Cẩn đang xem thư, lúc này trời đã gần sáng, sắc trời ௱ôЛƓ lung.
"Mạt Nhi, có muốn chợp mắt một lúc không?"
Tuy hiện giờ nội lực của nàng đã có tiến bộ rất lớn, tĩnh tọa một lúc có thể hồi phục sức lực, nhưng dù sao cũng là nữ tử, không thể thiếu ngủ quá nhiều.
Tô Mạt cười cười với hắn, "Có khách nhân tới cửa, đi ngủ không được ngon, phiền toái."
Nàng vẫn chịu được.
Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, "Mạt Nhi, nếu có nguy hiểm, muội chỉ cần đứng sau huynh, ngoài ra, không cần đối đầu cùng cao thủ, nhớ rõ lời huynh nói không?"
Hắn biết hiện giờ võ công của Mạt Nhi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng nơi này cũng là ngọa hổ tàng long, nhất là những bạch y nhân đó.
Hắn cũng có chút sợ hãi, hắn tình nguyện thay nàng ***, thay nàng chắn họa, trừ khi nàng mạnh hơn hắn, nếu không hắn vĩnh viễn không muốn nàng phải đối mặt với những chuyện máu tanh này.
Nhất là thù giết cha, hắn không muốn trong lòng nàng có bóng ma.
Tô Mạt nở nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, "Cẩn ca ca, huynh đã dặn rất nhiều lần rồi, muội biết rõ. Muội đảm bảo, sẽ không mạo hiểm, nếu có cường địch muội sẽ trốn sau lưng huynh, nếu hai bên huynh đều là địch, muội sẽ chỉ ở một bên hỗ trợ, tuyệt đối không nhào lên chắn cho huynh, được chưa."
Hắn không phải là sợ lần xuôi nam này, có nguy hiểm lớn, còn có những nguy hiểm chưa biết đến, sợ nàng bị kích động sao.
Nàng sao có thể như vậy chứ, nàng đã mất đi phụ thân, tất nhiên là đau lòng, nhưng nàng đã ૮ɦếƭ đi một lần, biết rõ thế gian này tồn tại những thứ không thể xác định được.
Nàng lạc quan nghĩ rằng, có lẽ phụ thân và mẫu thân đã được đoàn tụ, thậm chí còn xuyên đến hiện đại.
Chỉ cần nghĩ rằng không phải ông đã ૮ɦếƭ, chỉ là rời khỏi nàng, như vậy liền không còn đau lòng nữa.
Không phải là trong giấc mơ của bà nội, mẫu thân mặc váy sao?
Nói không chừng đó chính là thời đại kiếp trước của mình.
Mà nàng sao có thể để bản thân dễ dàng gặp nguy hiểm, khiến cho Hoàng Phủ Cẩn lo lắng, hơn nữa cả đời này, nàng sẽ không buông hắn ra.
Bọn họ muốn cùng sống cùng ૮ɦếƭ, nếu để hắn lại một mình hoặc để nàng lại một mình, nàng đều không cách nào nghĩ tiếp sẽ sống ra sao.
Chẳng lẽ cái ૮ɦếƭ của phụ thân và sư phụ đã tạo thành áp lực cho hắn sao?
Tô Mạt suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn tươi cười như cũ, "Huynh yên tâm chưa?"
Hiện giờ nàng đã không còn là một đứa trẻ, một câu nói dịu dàng, ánh mắt kiều mỵ khiến hắn mềm lòng.
Hắn ôm nàng vào lòng, "Nha đầu hư hỏng."
Lúc này có tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược, "Thiếu gia, tiểu thư, dưới lầu có nha hoàn Thẩm gia Phỉ Thúy lại tới."
Tô Mạt cười cười, quả nhiên là con cá mắc câu, nhưng mà bọn họ muốn giả bộ vô tội, nàng nói: "Nàng ta tới làm gì?"
Biết rõ còn cố hỏi, Hoàng Phủ Cẩn nhéo gương mặt nàng, lại buông nàng ra, để Lan Nhược đi vào."
Lan Nhược nhìn không chớp mắt, "Bộ dạng hổn hển, nói chúng ta lật lọng, thật sự đi giả mạo Thẩm tam tiểu thư. Dáng điệu muốn cãi nhau cùng chúng ta."
Khóe môi Tô Mạt cong lên, muốn nhảy tường sao.
"Nói với nàng ta, chúng ta không có hứng thú giả mạo tiểu thư nhà họ, đừng cho là tiểu thư nhà các nàng suốt ngày bị hại, nàng ta cũng không phải thần tiên, chẳng lẽ giả mạo nàng ta sống lâu được thêm vài năm sao? Lại có thể nhặt hoàng kim đầy đất sao?"
Bọn họ khiêu vũ, chỉ là không lưu danh mà thôi, cũng không có chủ ý với danh hiệu Thẩm tam tiểu thư.
Lan Nhược nhận lệnh đi xuống, cùng Lan Như đi xuống gặp Phỉ Thúy.
Hôm nay Phủ Thúy ăn mặc tựa như có phần không tốt, tuy là vẫn phách lối như trước, nếu nói là một nha hoàn, so với cách ăn mặc của nhiều tiểu thư phú quý thì có chút quá phận rồi.
Nhưng mà không đủ tinh xảo, có chút tầm thường rồi.
Có thể nàng ta không có tâm trạng để ý đến điều đó.
Vừa thấy Lan Nhược đi xuống, Phỉ Thúy lập tức lên tiếng chỉ trích, "Sao các ngươi lại làm như vậy, không phải đã nói là sẽ không giả mạo tiểu thư nhà chúng ta nữa sao?"
Thấy nàng vừa mở miệng là mắng người, bộ dạng một tay che trời, Lan Nhược hừ lạnh một tiếng, nói lại nguyên văn câu nói của Tô Mạt.
Phỉ Thúy vừa nghe, tức giận muốn ngất đi, cái gì mà "Tiểu thư nhà các ngươi cũng không phải là thần tiên, giả mạo có thể sống thế vài năm, tiểu thư nhà các ngươi là chiêu tài nữ nhân, giả mạo có thể nhặt được nguyên bảo đầy đường sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc