Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 611

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Huống hồ, bản thân nàng cũng là tiểu thư khuê các, nếu thật sự khiêu vũ, dù tuyệt thế thì sao?
Đứng đầu ngọn gió, có được tất có mất.
Khi đạt được cái danh hiệu kia, thật ra ở trong cái vòng lẩn quẩn của danh môn kia vậy sẽ mất đi cái yếu tố đoan trang rồi.
Sau đó cũng không thể được như trước nữa.
Sau bụi hoa vẫn liên tục vang lên tiếng thì thầm, ngẫu nhiên có người làm tốt, cũng bị Thẩm tam tiểu thư và nha hoàn của mình nói ra thành loại không đáng đồng tiền.
"Thật sự là xấu mặt, xem ra Duy Dương không có ai, mỗi năm đều là những thứ chúng ta chơi chán rồi."
"Tiểu thư, người cũng nghĩ xem, người là ai, các nàng là ai. Người đã gặp qua, nếm qua, thử quả, các nàng có thể so sánh được sao? Đời nàng các nàng chỉ sợ không có cơ hội thử qua."
Nha hoàn kia được cơ hội tâng bốc chủ tử của mình, bảo sao mỗi khi chủ tử đi làm chuyện xấu đều mang nàng ta theo.
Tô Mạt nghe mà không nhịn được cười.
Ngay khi vũ hội sắp kết thúc, tri phủ phu nhân sắp không nhịn được muốn tuyên bố kết thúc ca múa, để mọi người tự do hoạt động, đồng thời thúc đẩy hôn sự của nhóm thanh niên nam nữ, tăng nhân khẩu của Duy Dương.
Bỗng nhiên, trên mặt hồ vang lên một tiếng, giống như có cái gì đó nổ mạnh, chỉ thấy sáng lên lên ánh sáng bảy màu hướng thẳng lên trời.
Giống như một đạo cầu vòng hướng thẳng lên trời, rồi đột nhiên vẽ là một vòng cung, hàng vạn điểm kim quang rơi như mưa, sương mù bay lượn, tựa như ảo mộng, khiến người ta không biết đây có phải mà mơ hay thật.
Tất cả mọi người ở đây đều ra sức dụi mắt lúc này, cột nước đã hạ xuống, dưới cột nước không biết từ lúc nào xuất hiện một lá sen vô cùng lớn.
Lá sen không biết làm bằng gì, xung quanh còn phát ra ánh sáng, còn có thay đổi màu sắc, mọi người còn đang kinh ngạc, ở giữa lá sen lồi lên một khối, sau đó một nữ tử xinh đẹp từ từ cong người, ánh sáng chiếu lên váy lụa của nàng, lụa mỏng theo gió bay phất phới, như tiên như mộng.
Sau đó nàng bắt đầu nhảy múa trên lá sen, hoặc là bay ✓út lên, hoặc là xoay tròn...
Lúc đó mọi thứ như dừng lại, xung quanh không hề có tiếng động, dù là côn trùng, gió đều dừng lại.
Mọi người nín thở, sợ quấy rầy đến nàng.
Mà nàng múa rất nhanh, giống như không hề dừng một chút nào, trên lá sen đó giống như bầu trời của nàng, có thể tự do bay lượn.
Mọi người vì nàng mà nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng không ngừng, liên tục hét lớn, ủng hộ, quên cả vỗ tay.
Đều cảm thấy như huyết mạch hòa với không khí, vội vàng muốn đến gần nàng.
Ngay cả Tô Mạt cũng không nhịn được khen vài câu, nàng chọc vào người Hoàng Phủ Cẩn vẫn lạnh nhạt như cũ, "Huynh cũng bày tỏ chút ý kiến đi."
Thấy hắn lạnh nhạt như vậy, khiến cho Tô Mạt cảm thấy ý tưởng này của nàng không được tốt như mong muốn.
Nếu không phải Lan Nhược có khinh công giỏi, bình thường muốn khiêu vũ trên bàn phỉ thúy là điều không phải dễ dàng.
Phải thưởng cho nàng ấy thật tốt mới được
Nàng không nghe thấy tiếng nói sau bụi hoa nữa, không biết là xem đến ngây người hay tức giận đến mức không nói được lời nào nữa.
Nàng đang nghĩ xem Thẩm tam tiểu thư sẽ dùng cách gì để phản kích, thì sau bụi hoa liền vang lên tiếng nha hoàn hô lớn: "Tiểu thư, người không thể lao ra."
Hình như đang gắt gao ôm lấy tiểu thư nhà mình.
Nàng ta nói đúng, nếu lúc nào mà lao ra là tự rước nhục vào mình, vừa nói không đến, vừa lén lút ở đây thăm dò, sẽ làm trò cười cho người khác.
Vị Thẩm tam tiểu thư kia hình như tức giận không nhỏ, gầm lên nói: "Ngươi buông ta, từ khi nào Duy Dương lại có người như vậy? Khẳng định là ở nơi khác tới, nói không chừng là muốn nhằm vào ta, ta nhất định phải bắt được nàng ta!"
Nha đầu kia không giữ được tiểu thư nhà mình, vội vàng gọi người hỗ trợ, vài người cố gắng lặng lẽ khiêng tiểu thư nhà mình đi.
Tuy rằng động tác của họ nhanh, nhưng vẫn khiến vài người chú ý.
Từ khi lá sen trên mặt nước tiến gần vào, mọi người đều trở nên điên cuồng, không ai để ý tới động tĩnh vừa rồi nữa.
Bọn họ cho rằng nữ tử kia sẽ tiến vào bờ, đột nhiên nữ tử bay lên, sau đó xoay tròn trên không, nhẹ nhàng rơi xuống nước...
Mọi người đợi, có thể nàng sẽ đạp nước vào bờ, đâu biết rằng lại biến mất cùng với lá sen.
Ánh sáng trên mặt nước nhạt dần, nhạt dần....
Mọi người nín thở, đến khi gần như nghẹn ૮ɦếƭ, rồi thở mạnh ra một hơi, mặt nước lại trở về bình thường, giống như chưa hề xảy ra bất cứ điều gì.
Đợi lúc lâu, cô gái vừa rồi cũng không xuất hiện, tất cả mọi người nhao nhao suy đoán, hỏi xem cuối cùng nàng ấy là ai, có phải là tới tranh vị trí đầu bảng của Thẩm tam tiểu thư không?
Có người lại nói: "Khẳng định là Thẩm tam tiểu thư, nàng đã lâu không xuất hiện, nhất định là muốn tạo bất ngờ cho chúng ta, vội tới chỉ dẫn cho chúng ta, tránh để vũ hội ngày càng chán ngắt."
Lập tức có người phụ họa, cũng có người phản đối, "Với tính tình của Thẩm tam tiểu thư, điệu múa kinh diễm như vậy sao không tiếp nhận sự tán thưởng của mọi người?"
"Ai dám làm càn như vậy, dám có ý kiến về Thẩm tiểu thư."
"Chắc chắn là ghen tỵ, không có người xinh đẹp bằng, khiêu vũ cũng không đẹp bằng người ta..."
"Đúng vậy, ghen tỵ với người ta thì nói ra, không cần nói xấu sau lưng như vậy."
Tô Mạt nghe mọi người nói vậy mà cảm thấy hoang mang.
Dù sao tri phủ phu nhân cũng là người có kiến thức rộng lớn, gặp chuyện như vậy nhưng vẫn bình tĩnh, bà lập tức cho người đi lấy danh sách, lần lượt xem qua, các tiểu thư danh viện ở Duy Dương đều không có năng lực như vậy.
Cho dù là người không tới cũng không có khả năng đó.
Cho dù là do chuyện xấu mà giấu trong nhà cũng không có khả năng.
Tri phủ phu nhân rất tự tin về điểm này.
Ngoài ra những nữ tử bình thường, càng không thể làm được như vậy.
Bởi vì muốn thiết kế được một sân khấu như vậy, cần tài lực rất lớn.
Huống hồ, bà còn nghe ra được, mơ hồ có tiếng đàn từ dưới nước vang lên, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Tuy bà không nhìn ra được lai lịch của đám người này, nhưng tuyệt đối không phải người mà bà biết, thậm chí bà đoán, chắc hẳn không phải là người của thế gia Giang Nam.
Lại càng không phải là Thẩm gia tiểu thư.
Có người nói như vậy, tuy rằng không chỉ ra là nói ai, nhưng tuyệt đối là một châm thấy máu, lấy Thẩm tiểu thư ra để nói, không coi ai ra gì, không bỏ qua cơ hội này để làm náo loạn lên.
Nàng ta thậm chí chắc chắn, sở dĩ hai năm qua Thẩm tam tiểu thư không lộ mặt là vì chuẩn bị cho vũ khúc vừa rồi.
Dù sao không phải là học vũ đạo từ nhỏ, dù lần đầu tiên xuất hiện khiến cho toàn hội trường kinh ngạc, nếu không có gì khác biệt, thì lần thứ hai cũng không còn đặc sắc nữa.
Tri phủ phu nhân lập tức sai binh lính đi điều tra xung quanh, xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ở ngay dưới mí mắt bà gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu là người bình thường muốn đi xuống nước, khẳng định sẽ kinh động tới quan binh, không thể ngay cả chút động tĩnh cũng không có.
Không lâu sau, một quan binh đi tới trước mặt tri phủ phu nhân nói: "Bẩm phu nhân, khi chúng tiểu nhân đi tuần tra, ngược lại thấy có hai người lạ mặt."
Hai mắt tri phủ phu nhân sáng lên, vội hỏi xem người như thế nào, ở đâu?
Tên quan binh kia miêu tả lại tướng mạo của hai người, tri phủ phu nhân lập tức lắc đầu, tuy rằng hai người này xem ra có lai lịch không nhỏ, nhưng lúc đó bọn họ đang nhàn nhã dạo chơi, đâu có thời gian chuẩn bị cho vũ đạo tuyệt mỹ như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc